Please note that Tapas no longer supports Internet Explorer.
We recommend upgrading to the latest Microsoft Edge, Google Chrome, or Firefox.
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
Publish
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
__anonymous__
__anonymous__
0
  • Publish
  • Ink shop
  • Redeem code
  • Settings
  • Log out

Cỏ Lồng Vực

01. Bỏ Trốn Và Quản Giáo

01. Bỏ Trốn Và Quản Giáo

Aug 16, 2025

Chuyển ngữ: Naomi.



Thời tiết hôm nay khá đẹp.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, luồng không khí thoải mái ùa vào cơ thể, khiến người ta bất giác thả lỏng. Điện thoại trong túi bên áo vest rung lên, Trọng Nam cúi đầu lấy ra xem rồi bắt máy, thì ra là mẹ anh, bà Trọng Lâm gọi tới.

"...Mẹ."

Thư ký chủ động nhận lấy tài liệu, Trọng Nam nhờ đó rảnh một tay để móc thứ gì đó trong túi ra.

Là một mặt dây chuyền.

Bà Trọng Lâm đang tịnh dưỡng trong bệnh viện, lúc này bên cạnh bà rất yên tĩnh.

"Thằng cả, thằng Hai nói Tiểu Trúc bỏ nhà đi rồi, con mau đi tìm con bé về nhé."

Tay Trọng Nam khựng lại: "?"

Anh lặng lẽ cất sợi dây chuyền vào túi quần, lên tiếng: "Thẩm Chi Trúc năm nay hai mươi tuổi rồi, mẹ à. Con bé đã qua cái tuổi bỏ nhà đi bụi rồi, có lẽ chỉ là đã suy nghĩ thông suốt, muốn về quê làm việc thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều."

Trọng Lâm giận dữ, Trọng Nam có thể nghe được âm thanh vụn vặt khi hộ sĩ khuyên nhủ bà: "Tiểu Trúc năm nay mới hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp Đại học, giờ mà đi làm cái gì?... Thằng cả, sao con lại không quan tâm con bé như vậy?"

Trọng Nam cầm điện thoại bước vào thang máy, nhìn những con số nhảy lên từng nấc, anh ừm một tiếng đồng ý, nhưng trong lòng không chút gợn sóng.

Thẩm Chi Trúc là con gái của bạn mẹ anh, chuyện cụ thể anh không rõ lắm, hoặc là nói anh không để tâm lắm.

Theo lời mẹ anh nói, dì Thẩm đó có ơn cứu mạng với bà, hai người kết duyên trong hoạn nạn, tình cảm bền hơn cả vàng.

Sau khi dì Thẩm qua đời, do Thẩm Chi Trúc không còn người thân trực hệ nào, mẹ anh vẫn luôn chu cấp cho cô bé đi học ở dưới quê. Tính lại thì, năm dì Thẩm mất, Thẩm Chi Trúc chắc khoảng mười lăm tuổi.

Hồi ức nhạt nhẽo, biểu cảm trên mặt Trọng Nam cũng rất nhạt nhẽo.

Trời đã vào tháng Sáu, mà anh vẫn phải mặc áo mỏng cổ cao, kẻ đầu sỏ chính là con thú nhỏ Thẩm Chi Trúc.

Trong điện thoại, bà Trọng Lâm vẫn chưa yên lòng dặn dò anh: "Con tìm hiểu kỹ xem con bé ở đâu nhé, đứa nhỏ này tính tình khá bướng, lúc đi con đừng có mang cái vẻ mặt khó coi đó."

Trọng Nam thuận miệng đáp lời, nghe đầu dây bên kia mẹ anh hài lòng thỏa dạ cúp máy.

Anh khẽ nghiêng đầu, ngón tay thon dài chạm vào cổ áo, lần đến vị trí phía dưới bên phải cách yết hầu khoảng hai centimet rồi dừng lại.

Chỗ đó lúc này có một dấu răng, vị trí tương ứng với răng nanh còn thoáng thấy rớm máu, chính là do hôm qua bị Thẩm Chi Trúc cắn.

Còn về nguyên nhân, anh nghĩ đến thôi cũng thấy bực mình. 

Trọng Nam trấn tĩnh lại, nghiêng đầu nói với thư ký Thác Lâm: "Đi điều tra xem Thẩm Chi Trúc chuồn đi đâu rồi."

Cơn giận vì bị xúc phạm và cảm giác không vui trong lòng dường như bị một thứ chồi con buộc chặt, nhưng ngoại trừ phản cảm, còn có thứ gì đó khác. Cảm giác khó tả này kèm theo sự bức bối dâng lên, khiến Trọng Nam có một loại sợ hãi chán ghét.

Anh trở lại văn phòng, hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng hồi lâu vẫn không có kết quả, cuối cùng đành cam chịu lấy sợi dây kia ra đeo lên.

Không phải dây chuyền vàng hay kim loại, mà là một sợi dây đỏ đường kính chừng hai milimet. Nhìn thoáng qua trông rất bình thường, chỉ khi để sát mắt nhìn kỹ mới thấy sợi dây được bện từ những sợi nhỏ hơn bằng kỹ thuật đan rất tỉ mỉ và phức tạp. 

Điểm cuối cùng của sợi dây đỏ có treo một mặt dây chuyền, là một mặt Phật bằng bạch ngọc to bằng đốt ngón tay cái.

Thứ này ở thành phố rất hiếm thấy đàn ông đeo, lúc này đeo trên cổ Trọng Nam lại hợp với anh một cách lạ thường.

Mặt dây chuyền lành lạnh áp vào ngực, Trọng Nam cuối cùng cũng cảm thấy sự bồn chồn trong lòng dịu đi. Anh nhắm mắt day day ấn đường, không tránh khỏi nhớ lại cảnh Thẩm Chi Trúc hôm đó đã lao tới cắn mạnh anh một cái như thế nào.

Cô gái đó cắn rất mạnh, chiếc răng nanh nhỏ bé cắm vào da, hàm răng ẩm ướt nghiến trên bề mặt da, tựa như nhựa cây cao su nhỏ giọt trong rừng mưa nhiệt đới. Lần đầu tiên Trọng Nam có cảm giác mình trở thành con mồi. 

Hơi thở xa lạ thuộc về người khác thoáng chốc phả vào vùng cổ yếu ớt, đến giờ anh vẫn còn nhớ trong khoảnh khắc đó cả người anh căng cứng, dường như chỉ cần Thẩm Chi Trúc có thêm hành động nào nữa, anh sẽ theo bản năng kiềm chặt vai cô ấn xuống đất.

Trọng Nam ghét cái cảm giác muốn tránh cũng tránh không được này. Anh khẽ thở ra một hơi, phỏng đoán sự khác thường của bản thân có lẽ chỉ đến từ việc anh miễn cưỡng không muốn chấp nhặt với Thẩm Chi Trúc.

—

Khi Trọng Nam bình ổn lại cảm xúc, bắt tay vào xử lý công việc, lúc này Thẩm Chi Trúc đang trên chuyến tàu đến khu vực Tây Tạng. Cùng với sự thay đổi của cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, con đường cũng dần trở nên gập ghềnh hơn, Thẩm Chi Trúc bị xóc đến hơi buồn ngủ.

Cô gắng gượng ngồi dậy, lấy chai nước trong túi ra uống một ngụm, rồi ngẩn người nghe tiếng phát thanh trong khoang xe.

Điều kiện gia đình cô bình thường, điều duy nhất không bình thường là mẹ cô rất đẹp, đẹp như dì Trọng, bạn của mẹ cô vậy.

Tuổi thơ của Thẩm Chi Trúc không mấy êm đềm, nhưng giờ nghĩ lại, những ký ức ấy lại trở nên nồng nàn như nỗi nhớ quê nhà. Vì là con gái, nên dù cô có trèo lên mái nhà ông bà cũng chẳng để ý. Cô có thể thoải mái hái lê, hái táo, rồi cô còn phát hiện ra xác một chú chó con bị ném trên mái nhà.

Thẩm Chi Trúc lúc đó còn chưa đến mười tuổi, cô hoảng sợ hụt chân ngã từ trên mái nhà xuống, bị gãy chân. Cô dưỡng thương trên giường ba tháng, trong cái rủi có cái "may", từ đó bắp chân cô vừa thon vừa thẳng, gần như không thấy đường nét cơ bắp.

Đến tuổi dậy thì, Thẩm Chi Trúc rất vui vì điều này, nhưng đồng thời cô cũng vì trải nghiệm đó mà cực kỳ sợ chó, đặc biệt là loại chó lông dài màu vàng trắng.

Trong nhà ngoài mẹ ra, những người khác vẫn đối xử không tốt với cô. Nhưng trời không tuyệt đường người, ngoài mẹ, những người còn lại trong nhà vì cùng đi chung một xe để khám bệnh mà gặp tai nạn xe cộ. Người ngoài thương hại cô, nhưng Thẩm Chi Trúc lại cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho mình.

Chỉ có một điều không trọn vẹn là, năm cô mười lăm tuổi, mẹ cô cũng qua đời ngoài ý muốn.

Thời gian khiến mọi thứ trở nên có thể chấp nhận được, hơn nữa dì Trọng đối xử với cô rất tốt. Thẩm Chi Trúc một mình sống tiếp, sống bất cần đời như một đám cỏ dại, lại còn là một hạt cỏ lồng vực.

Tàu hỏa tiến vào đường hầm, cửa sổ biến thành một màu đen. Thẩm Chi Trúc hoàn hồn, chậm rãi lấy mì gói trong túi ra chuẩn bị pha.

Tối nay tàu đến ga, cô không thể để bụng đói được.

—

Lúc xuống ga tàu đã là rạng sáng, gạch lát nền dưới ánh đèn đêm lạnh lẽo ánh lên màu xanh xám, giống như sắc mặt của Thẩm Chi Trúc lúc này. 

Cô có chút sợ độ cao, còn chưa ra khỏi ga đã bắt đầu thấy đau đầu, Thẩm Chi Trúc làm công tác chuẩn bị cũng không đầy đủ, mặt đất ga tàu Lâm Chi trước mắt như viền một lớp mờ ảo trắng xóa, cô cố gắng vực dậy tinh thần kéo vali đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, cô nhìn thấy trong đám đông phía trước có một bóng dáng cao thẳng, nổi bật màu xám xịt.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Chi Trúc đông cứng lại ngay trong khoảnh khắc đó.

Đặc điểm nổi bật nhất của Trọng Nam không phải là ngoại hình hay chiều cao, mà là mái tóc của anh.

Cha của Trọng Nam có một nửa dòng máu Nga, và Trọng Nam vừa vặn thừa hưởng gen tóc xám của cha. Khác biệt là, tóc của Trọng Nam có nền đen xen lẫn những sợi bạc trắng, hòa vào nhau thành màu xám đen. Điều này khiến anh dễ dàng bị nhận ra trong đám đông ngay cả khi không dựa vào chiều cao.

Bóng hình xám tro đó như một điểm cố định giữa dòng người đang di chuyển. Thẩm Chi Trúc do dự bước hai bước, thay đổi chủ ý rồi quay đầu bỏ chạy.

Trọng Nam sững lại một giây, anh không ngờ Thẩm Chi Trúc gặp anh mà vẫn dám chạy lung tung. Điều khiến anh càng không hài lòng hơn là ở một nơi đặc biệt không an toàn vào ban đêm như nhà ga xe lửa, Thẩm Chi Trúc thà chạy trốn còn hơn ở lại bên cạnh anh.

Anh ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đừng nhúc nhích, rồi cất tiếng gọi tên cô: "Thẩm Chi Trúc."

Giọng anh không lớn, nhưng lúc này hướng ra của nhà ga rất vắng người, còn những người đi hướng ngược lại đã sớm lên tàu, Thẩm Chi Trúc muốn giả điếc cũng khó. 

Cô dừng lại, một lúc sau, quay đầu kéo vali, tiu nghỉu đi về phía bên cạnh Trọng Nam.

Trọng Nam đút tay vào túi quần, lặng lẽ nhìn gương mặt Thẩm Chi Trúc ngày càng rõ ràng.

Những người qua lại xung quanh bước chân vội vã, hành lý chồng chất, tệ nhất cũng đeo túi nhỏ, chỉ có Trọng Nam mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, vẻ mặt lạnh lùng đứng đó. Ánh đèn trần ở lối ra chiếu xuống, phản chiếu qua gọng kính mảnh của anh, khiến cả người anh tựa như một bức tượng không giận tự uy.

Ít nhất trong mắt Thẩm Chi Trúc là như vậy.

Thẩm Chi Trúc nheo mắt, nhìn thấy chiếc áo mỏng cổ cao Trọng Nam mặc bên trong áo vest. Cô nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên dời mắt đi.

Trọng Nam nhận ra nơi ánh mắt cô dừng lại, lập tức nói: "Nhìn gì? Hài lòng với hậu quả em gây ra không?"

Thẩm Chi Trúc nghĩ đến hồi ức không vui, lập tức cúi đầu nhận lỗi.

"Xin lỗi, anh... anh Trọng Nam." 

Cô miễn cưỡng lí nhí.

Trọng Nam không nói gì, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu xuất hiện một vết rạn nứt nhỏ.

Anh năm nay ba mươi hai tuổi, sau khi em trai kế là Trọng Tây trưởng thành thì gần như không còn ai gọi anh là "anh trai" nữa. Anh không quen với cách xưng hô này, bình thường trừ khi Thẩm Chi Trúc phạm lỗi, nếu không cũng không gọi anh như vậy, trước nay cô toàn không biết lớn nhỏ gọi thẳng tên anh.

Khụ một tiếng, Trọng Nam ra hiệu cho người phía sau nhận lấy hành lý của Thẩm Chi Trúc, còn anh thì tiến lên nắm lấy gáy cô, không nói một lời dẫn cô đi ra ngoài quảng trường ga.

Bàn tay lạnh ngắt kẹp chặt sau gáy khiến Thẩm Chi Trúc nổi da gà khắp người. Cô cố rụt cổ lại nhưng bị Trọng Nam giữ chặt hơn, ngón tay cái của anh đang áp vào động mạch cổ của cô, sự ma sát khi di chuyển ngược lại giống như một kiểu vuốt ve có phần tùy tiện.

Thẩm Chi Trúc bị hành động này làm cho cứng đờ người, Trọng Nam lại chỉ nghĩ cô vẫn còn đang tức giận vì buộc phải cúi đầu trước anh, nên lại thấy rất chi là hưởng thụ.

Suốt đường đi không ai nói gì, cho đến khi đến khách sạn.

Điều hòa trong phòng đang giúp hạ nhiệt, thật ra cũng không nóng. Trọng Nam cởi áo vest, xắn tay áo, cầm lấy ly trà táo đỏ đã chuẩn bị sẵn trên bàn nhấp một ngụm, rồi mới lên tiếng: "Nói đi, lần này bỏ nhà đi là vì lý do gì nữa?"

Thẩm Chi Trúc nhìn vẻ thờ ơ không thèm để ý của người đàn ông, nuốt giận nói: "Tôi không phải bỏ nhà đi, tôi chỉ định tạm thời đi du lịch thôi."

Trọng Nam gật đầu, nhưng vẻ mặt hoàn toàn không giống như đã tin lời cô.

Anh nói: "Vậy tại sao Trọng Tây lại nói với mẹ tôi là em bỏ nhà đi? Tôi đã lãng phí hai ngày nay để đến đón em, sau đó còn phải bỏ ra bao nhiêu thời gian để tăng ca bù đây?"

Thẩm Chi Trúc ngồi thẳng người hơn một chút, nghiêm túc nói: "Không biết, có lẽ muốn xem anh đánh tôi chăng. Anh Trọng Nam, anh xử lý anh ta đi, tốt nhất là khóa thẻ của anh ta lại."

Trọng Nam bị cô gọi đến tê cả da đầu, anh nhíu mày, "Đừng gọi tôi là anh, gọi tên là được."

Anh đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Chi Trúc, cúi đầu nhìn cô nói: "Tôi không hề nhận ra, bây giờ quan hệ của em với Trọng Tây tốt đến vậy đó... cũng phải thôi."

Ba chữ cuối cùng nhỏ đến mức không nghe rõ, gần như là nói mê. Trọng Nam vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Chi Trúc trước mặt, cảm thấy mình có trách nhiệm phải dạy dỗ cẩn thận đứa trẻ có nguy cơ "lạc lối" này.

Anh đứng thẳng người, theo bản năng định sửa lại cà vạt, giơ tay lên mới nhận ra hôm nay mình không mặc áo sơ mi, thế là tay Trọng Nam khựng lại một chút, rồi anh tự nhiên đút lại vào túi quần. 

Anh nói: "Chuyện em làm hai hôm trước tôi sẽ không truy cứu nữa, nghỉ ngơi một đêm nay, chuyến bay sáng mai về Nam Thành, em thu dọn đồ đạc rồi ngủ sớm đi."

Thẩm Chi Trúc tỏ ra không mấy bằng lòng: "Truy cứu? Chẳng lẽ anh nghĩ hai hôm trước chỉ có mình tôi phạm sai lầm sao?"

Động tác vốn định rời đi của Trọng Nam dừng lại, anh cúi đầu nhìn Thẩm Chi Trúc: "Thẩm Chi Trúc, em đừng có không biết điều."

Thẩm Chi Trúc hừ một tiếng.

Gần đây cô bị áp lực công việc lớn, số lần thủ dâm tự nhiên cũng nhiều hơn một chút. Hôm đó... hôm đó là vì lý do khác, ngày hôm sau suýt nữa thì muộn làm, vội quá nên quên cất đồ chơi đi, kết quả là lúc về mới phát hiện không thấy nó đâu nữa.

Phải chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, Thẩm Chi Trúc mới dám đi hỏi Trọng Nam, kết quả là cái tên biến thái khốn nạn này không những vào phòng cô, liếc mắt một cái đã nhận ra công dụng của món đồ chơi, mà còn vứt nó đi.

Món đồ chơi đó rất đắt, hình dáng đẹp đẽ lại mềm mại, có thể dùng bên trong lẫn bên ngoài. Cô phải chờ rất lâu mới mua được, vẫn luôn vô cùng trân trọng, tầm quan trọng của nó với cô tương đương với bàn tay trái của đàn ông.

Nhưng chỉ mới hôm kia, nó đã hoàn toàn "hy sinh", chính vì người đàn ông trước mặt.

Thẩm Chi Trúc không chịu yếu thế cãi lại: "Tôi có biết điều hay không thì khó nói, nhưng người tự tiện vào phòng người khác thì chắc chắn là không biết điều."

Trọng Nam không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng Thẩm Chi Trúc nói thế, lại khiến anh trông như là người lòng dạ hiểm độc.

Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

"Thứ nhất, hôm đó cửa phòng em không đóng, tôi vào vì có ý tốt muốn giúp em mở cửa sổ cho thoáng khí. Thứ hai, em đang ở nhà của tôi, cho dù Trọng Tây cho em thuê, thì đó vẫn là nhà đứng tên tôi. Cuối cùng, tôi tin không có một người bình thường nào, sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, lại vứt thẳng đồ đạc trên giường không thèm dọn."

Thẩm Chi Trúc bật dậy: "Là tôi quên! Hôm đó tôi suýt muộn làm! Muộn một lần bị trừ bao nhiêu KPI anh có biết không? Hơn nữa, sở dĩ tôi bị muộn, vốn dĩ là tại anh!"

Cô vừa đứng dậy, khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp. Trọng Nam nhìn phần tóc mái ướt đẫm trên trán cô, chóp mũi hơi lấm tấm mồ hôi và đôi môi mềm mại của cô gái, bất giác lùi lại một chút.

Hôm đó chính là như vậy... chính là như bây giờ, anh dạy dỗ cô nhất thời quên mất chừng mực, khoảng cách gần như thế, Thẩm Chi Trúc liền lao tới, túm chặt áo sơ mi của anh, cắn mạnh một cái.

Biết vậy đã chẳng làm, hối hận khôn nguôi, hối hận cũng đã muộn.

Nguồn cơn của sự lo lắng, khởi điểm của sự bực bội gần đây của anh, tất cả đều là vì ngày hôm đó, cái ngày có tình huống y hệt như bây giờ.

Trọng Nam day day ấn đường, che giấu vẻ mặt của mình. Khi bỏ tay xuống, sự chú ý của anh đã quay lại chuyện vừa rồi.

...Anh vốn không thích bàn luận những chủ đề riêng tư như vậy, đặc biệt là liên quan đến nhu cầu sinh lý của đối phương, điều này khiến anh, một người tuy cùng trang lứa nhưng luôn tự cho mình là bậc trên, cảm thấy hơi khó xử. Nhưng có một điểm, hôm đó khi Thẩm Chi Trúc đến tìm anh đôi co, cũng đã nói những lời tương tự.

Điều này khiến anh cảm thấy có chút khác thường.

Hôm đó mọi việc đều bình thường, Thẩm Chi Trúc tan làm là ở lì trong phòng, anh thì đến tận rạng sáng mới xong tiệc xã giao trở về ngủ, hai người gần như không có giao tiếp. Tại sao Thẩm Chi Trúc cứ khăng khăng nói là do anh khiến cô ấy muộn làm ngày hôm sau?

Trọng Nam nghĩ vậy, bèn hỏi ra.

Tiếp đó, anh phát hiện mặt Thẩm Chi Trúc vậy mà đỏ lên, ánh mắt cô có chút né tránh, ấp úng một lúc, cuối cùng im bặt không nói gì nữa.

Trọng Nam chỉ cảm thấy thật khó hiểu.
GaoNep
Naomi

Creator

Mặt dây chuyền lành lạnh áp vào ngực, Trọng Nam cuối cùng cũng cảm thấy sự bồn chồn trong lòng dịu đi. Anh nhắm mắt day day ấn đường, không tránh khỏi nhớ lại cảnh Thẩm Chi Trúc hôm đó đã lao tới cắn mạnh anh một cái như thế nào.

Cô gái đó cắn rất mạnh, chiếc răng nanh nhỏ bé cắm vào da, hàm răng ẩm ướt nghiến trên bề mặt da, tựa như nhựa cây cao su nhỏ giọt trong rừng mưa nhiệt đới. Lần đầu tiên Trọng Nam có cảm giác mình trở thành con mồi.

Comments (0)

See all
Add a comment

Recommendation for you

  • Secunda

    Recommendation

    Secunda

    Romance Fantasy 43.2k likes

  • Silence | book 2

    Recommendation

    Silence | book 2

    LGBTQ+ 32.3k likes

  • What Makes a Monster

    Recommendation

    What Makes a Monster

    BL 75.1k likes

  • Mariposas

    Recommendation

    Mariposas

    Slice of life 220 likes

  • The Sum of our Parts

    Recommendation

    The Sum of our Parts

    BL 8.6k likes

  • Siena (Forestfolk, Book 1)

    Recommendation

    Siena (Forestfolk, Book 1)

    Fantasy 8.3k likes

  • feeling lucky

    Feeling lucky

    Random series you may like

Cỏ Lồng Vực
Cỏ Lồng Vực

2.3k views8 subscribers

[Nhật ký]

Trời nắng đẹp,

Kỳ thực tập kết thúc, căn nhà Trọng Tây cho tôi thuê không ngờ lại là của Trọng Nam, anh ấy có vẻ đã thay đổi nhiều so với trước đây. Trọng Tây bảo là vì anh ấy vừa đón sinh nhật thứ ba mươi hai, trông càng giống người lớn trong nhà hơn, tuy rằng anh cùng thế hệ với chúng tôi.

Thời tiết xấu,

Tôi cắn Trọng Nam một cái. Cái kiểu nói năng xóc xỉa khó ưa của anh thật khó khiến người ta giữ được bình tĩnh.

Trời mưa,

Cốt cách của nước Nga và vẻ ngoài Trung Hoa, dù ghét Trọng Nam, nhưng tôi cũng phải thừa nhận anh ấy quả thật rất đẹp trai. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng không cạo râu của anh, vì tóc Trọng Nam là màu xám xen lẫn màu đen, tôi cứ nghĩ râu anh ấy cũng vậy, không ngờ lại không giống như tôi đoán.

Trời nắng đẹp,

Nghĩ đến Trọng Nam rồi thủ dâm. Tôi có bệnh thật rồi, sám hối sâu sắc.

Trời âm u,

Ánh mắt Trọng Nam nhìn tôi… Anh ấy hình như thích tôi, cảm giác có thể làm chút gì đó.

Ghi bổ sung, quên mất thời tiết rồi.

Nho ngọt quá, tôi nghi ngờ mình thích Trọng Nam rồi.

Ghi bổ sung, không để ý thời tiết.

Món quà hôm đó Irina tặng tôi, hôm nay tôi đã dùng rồi.

Trứng từ máy đẻ trứng rơi từ cơ thể tôi vào lòng bàn tay Trọng Nam, khiến tôi có ảo giác rằng chúng là những hạt cỏ lồng vực rơi xuống từ người mình. Tôi ẩn mình giữa một đám lúa, bị Trọng Nam tìm ra. Mùa đông sắp qua đi, mà tôi lại cảm thấy mình vẫn còn ở mùa xuân. Trọng Nam nói người lo lắng thấp thỏm là anh ấy.

—

Bảo thủ vs phóng túng, nghiêm chỉnh vs ngả ngớn, tiết chế vs buông thả.

「Cảnh báo/Lưu ý」
Niên thượng 1v1, chênh lệch 12 tuổi.
Ngôi thứ ba, chỉ có phần văn án là ngôi thứ nhất.
Subscribe

45 episodes

01. Bỏ Trốn Và Quản Giáo

01. Bỏ Trốn Và Quản Giáo

234 views 1 like 0 comments


Style
More
Like
List
Comment

Prev
Next

Full
Exit
1
0
Prev
Next