Chẳng mấy chốc sau khi đến tư dinh của ngài Buh Huy, Hoàng đế liền triệu tập một cuộc họp mặt cùng Đô đốc Huan Tah, chỉ huy của hạm đội đế quốc được cử đến Qua Loh, Taosih Tsun, trưởng nhóm của đội pháp sư triều đình tháp tùng hạm đội đế quốc (Taosih: chức danh của một pháp sư hạng cao của Người Hạ), và ngài Buh Huy cùng các cố vấn.
“Các vị, cho đến nay chúng ta đã biết được những gì về con quái vật này?” Hoàng đế Lam hỏi.
“Bẩm bệ hạ, sau năm tháng săn lùng, tiếc thay chúng thần cũng chẳng thể tìm hiểu được gì về con quái này. Chỉ biết, vảy của nó cực kỳ chắc chắn, máy nỏ mạnh nhất của chúng thần không thể bắn xuyên quá nửa qua được, và con quái vật rất thông minh, chỉ tấn công nơi chúng thần ít ngờ tới nhất,” Đô đốc Huan Tah nói.
“Bẩm, chúng thần cũng chưa biết gì hơn về nguồn gốc của con quái vật, và vảy của nó không những cứng mà còn có vẻ nhưng có khả năng đẩy bật phép thuật, gần như các phép thuật nguyên tố của chúng thần không thể đánh trúng vào nó, còn những phép đánh trúng thì không gây nhiều thiệt hại,” Taosih Tsun nói, “nhưng năm tuần trước, chúng thần có chút tiến triển.”
“Tốt, nói ta nghe xem, Taosih Tsun,” Hoàng đế Lam nói.
“Bẩm Bệ hạ, năm tuần trước trong một cuộc săn, chúng thần đã thành công giáng một đòn trực tiếp vào con quái vật bằng phép tia sét, con quái có vẻ bị thương và tỏ ra nao núng,” Taosih Tsun trả lời.
“Phép gọi sét?” Hoàng đế Lam nói, “phép sét rất là nguy hiểm và có thể gây thiệt hại không cần thiết, đặc biệt là trên môi trường nước như vậy, ông nên cẩn trọng đấy Taosih Tsun, nhưng dù vậy, ông vẫn làm rất tốt đấy.”
“Bẩm, ngoài ra, theo một thuyền trưởng của chúng thần, máy nỏ trên tàu của ông ta đã bắn trúng vào trong miệng con quái và gây sát thương, xem ra dù bên ngoài cứng chắc nhưng bên trong, nó vẫn dễ tổn thương,” Ngài Buh Huy nói.
“Vậy là nó có thể bị giết,” Hoàng đế Lam nói, “ thế vấn đề ở đây là gì? Tạo sao các ông lại vẫn chưa khai thác nhược điểm này của nó hử, Đô đốc?”
“Bẩm, như thần đã nói,” Đô đốc Huan trả lời, “con quái vật rất thông minh, và sau cuộc săn năm tuần trước, giờ chúng thần gặp khó khăn trong việc dẫn dụ con quái vào thuỷ chiến, hơn nữa, giờ nó lại không chịu mở miệng mỗi khi tấn công hạm đội nữa.”
“Ngài Buh Huy, thế còn tình hình về giáo phái mà ngài nhắc đến trong báo cáo thế nào rồi?” Hoàng đế Lam hỏi.
“Bẩm, thần đã bắt giam phần lớn lũ dị giáo, và đã cho truy nã tên cầm đầu của chúng, thần không cho rằng chúng sẽ gây thêm vấn đề gì nữa,” Ngài Buh Huy trả lời.
Bỗng nhiên, tiếng chuông báo động vọng lên khắp thành phố, và một vệ binh thành phố hộc tốc chạy vào sảnh.
“Bẩm Hoàng thượng! các ngài! Con quái vật lại xuất hiện, nó vừa trồi lên bên ngoài cảng,” người lính nói.
Tất cả mọi người trong sảnh liền tức tốc đến tường thành của dinh thự. Bởi vì tư dinh của ngài Buh Huy nằm trên ngọn đồi cao nhất bao quát cả thành phố, vậy nên từ vị trí đó họ có thể nhìn thấy toàn cảnh khu cảng. Hoàng đế Lam có thế thấy dòng người từ khu vực quanh khu cảng, hoảng loạn xô đẩy nhau mà chạy vào sâu trong đất liền hoặc lên những khu đất cao hơn. Bên ngoài khu cảng, ngài thấy rõ nguyên nhân của sự hoảng loạn đó, một con cá khổng lổ, màu đỏ thẫm nhấp nhô giữ những làn sóng nước, cặp mắt tròn của nó toả sáng ghê rợn dưới ánh sáng mặt trời. Con quái vật lượn quanh khu vực nước sâu ngoài cảng với cái miệng đầy răng lởm chởm há to, đớp lấy đớp để tất cả những ngư dân tội nghiệp, liều mình ra hồ đánh cá gần bờ để kiếm sống. Rồi với cái đuôi khổng lồ, con quái phẩy nước và tạo ra một cơn sóng thần cao tận sáu lia, ầm ầm đổ về phía bờ. Nhìn thấy thảm cảnh sắp xảy ra, Hoàng đế Lam không thể đứng nhìn. Người phải làm một cái gì đó. Thế là mắt Hoàng đế bỗng chuyển màu trắng toát và mạch máu nổi lên quanh đuôi mắt. Hoàng đế vận dụng phép thuật để cường hoá cơ thể mình, và chỉ với một cú lộn nhào, người đã đến được khu cảng. Tức khắc ngay khi chân mình chạm đất, Hoàng đế liền nhiệm một câu chú bằng cổ ngữ.
“Thur rua fuh qelah ein luur.
Ark ein kavik zuarah iun huslur.
Kelov, kelov zuarah fiee ein nukuur
Divardi uanarku aban pofike da kuhfur”
“Đất và đá dưới chân ta
Theo lời ta mà vâng lệnh
Dâng lên, dâng lên ngay mà phò trợ ta
Dựng nên tường thành bất khả xâm phạm.”
Mặt đất vì thế mà bắt đầu rung chuyển dữ dội, hai đường nứt bỗng xuất hiện và chạy dọc theo chiều dài bờ hồ, rồi đất đá dâng lên tạo thành một bức tường dày, hơn tám lia cao và dài hàng trăm lia, bao bọc lấy toàn thể khu cảng. Chỉ một mình, Hoàng đế Lam đã làm được việc mà cần phải có đến mười taosih mới làm được. Kinh ngạc trước phép thuật ấy của Hoàng đế, tất cả những người ở gần cảng đứng nhìn trong im lặng, khi cơn sóng thần đổ bộ, con nước đập mạnh vào bức tường đất, bụi nước bắn tung toé qua đỉnh như thể nó sắp tràn qua, nhưng bức tường vẫn đứng vững và bến cảng vẫn an toàn. Nhìn thấy đòn tấn công của nó đã thất bại, con thuỷ quái mau chóng biến mất về đáy sâu. Sau khi nước đã rút, Hoàng đế Lam thu hồi phép thuật và trả mặt đất lại như cũ. Thế rồi, như bừng tỉnh khỏi sự im lặng, ai đó trong đám đông bắt đầu tung hô “con trai của rồng” và đám đông mau chóng hô theo, cả thành phố bùng nổ với tiếng thét ăn mừng và tiếng tung hô.
CON TRAI CỦA RỒNG! CON TRAI CỦA RỒNG!
Họ thét.
Không thể kìm được niềm vui sướng, đám đông ào vào, xoay vòng quanh hoàng đế. “Con trai của rồng!” đám đông không ngừng hò reo, và bốn người đàn ông xốc Hoàng đế Lam lên vai của họ và khuân người đi qua đám đông đang bùng nổ với niềm vui mừng không thể tả.
Comments (0)
See all