II
Một tuần sau, mọi chuyện vẫn yên ắng. Việc sửa chữa và tái thiết khu cảng và những khu vực lân cận bị làm hư hại bởi những trận sóng thần trước đây của thuỷ quái đã được khởi động lại. Nhưng lần này thì khác, qua đến tuần sau, đường phố dần dần trở nên đông đúc hơn. Cánh đàn ông thì ư ử hát khi làm việc, giới lái buôn đã bắt đầu quay lại các khu chợ, những quán rượu lại vang lên tiếng cụng ly lách cách, nụ cười tươi tắn luôn xuất hiện trên miệng các bà các cô, còn lũ trẻ thì lại chạy ngang chạy dọc những khắp ngõ khắp phố. Ánh mắt của mọi người dân trong thành đều tràn đầy niềm vui và hy vọng, mặc dù các vệ binh vẫn phải cẩn trọng canh gác đường chân trời và tàu thuyền vẫn chưa thể giương buồm ra nước lớn. Nhưng hy vọng và niềm vui đã quay trở lại với thành Qualoh.
Khi mặt trời lên cao vào ngày đầu tiên của tuần tiếp theo, một cuộc diễu binh cho chuyến hải chinh nhằm diệt trừ thuỷ quái đang rảo bước qua những con phố chính của Qualoh. Hôm đó là một ngày đẹp trời, ánh dương ấm áp và gió trời thì dìu dịu. Gần như mọi người dân trong thành đã đổ hết ra khu quảng trường và những con đường dẫn ra bến cảng. Họ hò reo, vẫy cao lá cờ đế chế, ném hoa giấy và hoa về phía đoàn binh hành quân qua; Một số người còn leo cả lên trên nóc nhà để nhìn cho rõ đoàn diễu binh và đập lanh canh nồi niêu vào nhau làm huyên náo cả một vùng.
Dẫn đầu đoàn diễu binh, dĩ nhiên, chính là vị hoàng đế, và theo ngay phía sau Hoàng đế Lam là các Cẩm Xưởng Vệ và 1000 thuỷ thủ. Vị hoàng đế đứng trên một chiến xa đỏ được kéo bởi hai velelis vẫy chào đám đông. Đóng mình trong khôi giáp được một hộ tâm phiến gia cố phần ngực, từng mảnh thép sáng bóng phản xạ những tia nắng vàng của mặt trời, khiến cho cơ thể hoàng đế trông như đang phát ra một quầng hào quang thần thánh nào đấy. Sau khi đoàn diễu binh đi qua quảng trường chính, họ tiếp tục tiến bước đến bến cảng và đi lên những con tàu đang chờ.
Hoàng đế Lam ngự trên soái hạm của Đô đốc Huan Tah, tàu Nanh Rồng, và sẽ giữ cương vị chỉ huy hạm đội. Con tàu này thuộc lớp “Lâu thuyền”, và là con tàu lớn nhất và được trang bị nặng nhất của hạm đội. Bốn cột buồm của nó vương cao như muốn đâm thủng trời xanh, với một toà tháp ở giữa lắp đầy những máy nỏ, những chiến luỹ rộng dựng dọc thân tàu, và ba hàng mái chèo, cùng một con rồng xanh đang nhe nanh đe doạ được vẽ trên mũi tàu, phía đuôi thì một lá cờ đế chế cỡ lớn đang nghạo nghễ bay trong gió. Đoàn viễn chinh cuối cùng cũng xuất kích, đi theo đoàn còn có khoảng trăm tàu tình nguyện. Họ rẽ sóng đi trong đội hình cánh chim, với hàng tàu hộ tống đi trước, những tốc thuyền Mái Vòm thì đi phía hai cánh, còn ở giữa là hàng chiến hạm hạng nặng với trung tâm là tàu “Nanh Rồng”. Ở về phía chót của đội hình, cách hàng chiến hạm chừng 200 lia, là một con tàu vận tải lớn được kéo bởi tàu Nanh Rồng và nó được dùng làm mồi nhử. Những tàu tình nguyện thì tạo thành một vòng tròn quanh hạm đội để trinh sát vùng nước xung quanh. Nếu họ phát hiện ra bất kì động tĩnh nào dưới nước, họ sẽ ra hiệu cho tàu Nanh Rồng bằng khói.
Đoàn tàu tiến về khu vực cách bờ hồ tầm 500 lia và bốn kelia (1 kelia = 1 km) cách Qualoh về phía bắc-tây bắc. Bởi vùng nước này được ghi nhận là nơi thường xuyên xảy ra đụng độ với thuỷ quái. Trong suốt năm giờ liền tìm kiếm, họ chẳng tìm thấy tăm hơi gì của con thuỷ quái. Khi họ tiếp tục tìm kiếm đến giữa trưa, thì một tàu tình nguyện ở phía sau cánh trái của đội hình phát tín hiệu khói. Họ đã phát hiện cái gì đó chừng sáu mươi lia ở phía mạng trái của họ, một cái bóng đen lớn đang di chuyển dưới nước.
Lệnh chiến đấu được ban bố và mọi người sẵn sàng vào vị trí chiến đấu, tất cả máy nỏ được kéo dây và nạp tên. Tàu Nanh Rồng ra hiệu cho các tàu tình nguyện quay về trung tâm của đội hình, rồi từ đó quay trở về cảng. Sau khi tất cả những tàu tình nguyện đã đi khỏi, hạm đội bắt đầu đổi hướng và di chuyển song song với thuỷ quái, giữ một khoảng cách cách thuỷ quái năm mươi lia. Bầu không khí căng thẳng vô cùng, lo âu và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của từng thuỷ thủ.
Dĩ nhiên, dĩ nhiên là họ sợ, không có bất kỳ sự huấn luyện nào có thể chuẩn bị một ai cho một tình huống như thế này, kẻ nào đầu óc còn tỉnh táo hẳn đã quay đầu mà chạy rồi. Ấy thế mà những người lính này lại không, ấy thế mà họ vẫn đứng yên tại vị trí của mình và chờ lệnh, ấy thế mà trong mắt họ vẫn ánh rõ sự tự tin. Tại sao ư? Bởi vì hoàng đế của họ đang ở đó, sự hiện diện của người đã cho ba quân tướng sĩ cái sự dũng cảm mà họ cần để chiến đấu, họ tin tưởng ngài với cả mạng sống của mình. Đặc biệt là đô đốc Huan Tah và những thuyền trưởng già, bởi họ đã theo Hoàng đế Lam trong nhiều năm trời, trong suốt những ngày cuối cùng của Bách Niên Chiến, từ khi người còn là một hoàng tử trẻ.
Ba mươi phút qua đi, con thuỷ quái vẫn giữ một tốc độ đều đặn và vẫn chưa tỏ rõ ý định tấn công. Nhưng không một lời cảnh báo, con thuỷ quái bỗng lặn xuống và mất dạng dưới tầng nước sâu. Và một sự im lặng ghê rợn ngự trị suốt một phút dài, rồi một phút nữa và lại một phút nữa. Bỗng nhiên, ở phía sau cuối của đội hình, mặt nước dậy sóng dữ dội, phá tan bầu không khí căng thẳng khi con thuỷ quái nổi lên mặt nước và tấn công con tàu vận tải. Với cặp hàm mạnh mẽ, con quái thú cắn phá phần đuôi của con tàu, những tấm ván gỗ ré lên những tiếng răn rắc rợn người khi hàm răng lởm chởm của thuỷ quái cắm phập vào chúng. Sau tầm một phút gặm nhấm đuôi tàu vận tải mà vẫn không tìm thấy một miếng mồi nào, con thuỷ quái nhận ra đấy chỉ là mồi nhử, và nhanh chóng lặn trở lại xuống đáy sâu.
Nhưng, nó không thể.
Con thuỷ quái vật lộn, vùng vẫy thân mình, vẫy đập những cái vây khổng lồ cố gắng hết sức để bơi lùi lại, lùi về vòng tay an toàn của đáy sâu. Nhưng tất cả mọi cố gắng của nó đều vô dụng, vì một lý do nào đó mà đầu con thuỷ quái vẫn nổi trên mặt nước. Không những thế, mặc cho mọi cố gắng của nó, mặc cho những cái vây to tướng ấy chèo ngược như điên để đưa con thuỷ quái trở về tầng nước sâu. Cơ thể thuỷ quái bằng cách nào đó lại dần dần nổi lên mặt nước, như thể đang có một sức mạnh phép thuật nào đấy đang giữ cho quái vật khỏi tẩu thoát xuống đáy nước. Và cái sức mạnh phép thuật ấy, dĩ nhiên là từ tâm thuật của Hoàng đế Lam, một dạng cao của tâm thuật mà không phải pháp sư nào cũng có thể thực hiện được ở một khoảng cách như thế và để nắm giữa một vật thể to lớn như vậy. Thuỷ quái đã sập bẫy, toàn hạm đội liền bao vây và trút mưa tên vào thuỷ quái, mục tiêu của họ là miệng của con quái vật. Dẫu con quái đã cố gắng đóng chặt miệng mình lại, nhưng những cơ miệng của nó cũng mau chóng chào thua trước phép thuật của Hoàng đế Lam và bị ép phải há rộng.
Phóng vút ra từ những máy nỏ lớn, những mũi tên xé gió lao vào không trung nhằm thẳng vào mục tiêu của chúng, hàng trăm và hàng trăm mũi tên cắm phập vào lớp thịt mềm bên trong miệng con quái vật. Con thuỷ quái quẩy mình trong đau đớn, tuy không thể chạy thoát, nhưng việc nó vùng vẫy cái đuôi và những cái vây khổng lồ của nó, đã tạo ra vô vàn cơn sóng dữ xung quanh, khiến cho hạm đội nhắm bắn khó khăn. Mặc dầu cuộc tấn công đang diễn ra trơn tru, nhưng như Taosih Tsun đã nói, cứ mỗi lần con thuỷ quái quẩy mạnh, Hoàng đế Lam có thể cảm nhận được nó từ từ tuột khỏi phép thuật của ngài.
Mười phút sau, vòng vây đã hoàn tất, bỗng một tàu hộ tống tên là “Thanh Phong” tách khỏi đội hình và tiếp cận thuỷ quái, trên boong tàu là Taosih Tsun và pháp đội của ông ta. Họ đứng nơi mũi tàu, cố gắng giữ thăng bằng mỗi khi con tàu lao qua một con sóng mạnh gây ra bởi thuỷ quái. Khi tàu đã đến gần thuỷ quái, cách chừng mười lăm lia, Taosih Tsun và pháp đội của mình bắt đầu tích tụ nội năng, hay “Qigun” theo cách Người Hạ gọi nguồn năng lượng đó. Rồi pháp đội truyền Qigun của họ vào Taosih Tsun bằng cách áp bàn tay mình vào lưng ông ta trong lúc ông ta lẩm nhẩm một câu chú. Họ kiên nhẫn chờ đợi khoảng lặng giữa hai đợt sóng để con tàu ổn định hơn và ông ta có thể nhắm một cách chính xác. Làm như vậy khá là nguy hiểm, bởi nếu Taosih Tsun hãm phép quá lâu, lượng Qigun tăng cường ấy có thể làm cơ thể ông ta quá tải và gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhiều phút kiên nhẫn chờ đợi trôi qua, và khi cơ hội đến, vị taosih phóng thích một tia sét từ đầu ngón tay của mình về phía đầu thuỷ quái. Tia sét được tiếp năng lượng bởi Qigun của năm taosih tạo ra một tiếng sấm điếc tai và một ánh chớp sáng đến độ, ai nhìn thẳng vào nó có thể trở nên mù loà.
Tia sét tìm thấy mục tiêu và đánh thẳng vào mặt trái của thuỷ quái, thổi bay mắt trái và đốt cháy phần lớn bên mặt đó của nó. Con thuỷ quái quẫy đập trong đau đớn, và quật mạnh cái đuôi khổng lồ xuống nước, tạo nên những con sóng còn dữ dội hơn trước và suýt chút nữa thì đã làm lật cả tàu Thanh Phong và tàu Nanh Rồng cùng một số tàu khác, khiến Hoàng đế Lam mất thăng bằng và vuột tay khỏi thuỷ quái. Cuối cùng cũng thoát được, thuỷ quái liền biến mất dạng dưới làn nước sâu. Dù trận đánh đã thắng lợi, nhưng con thuỷ quái đã trốn thoát. Đứng đấy trên mũi tàu, Hoàng đế Lam im lặng dõi mắt theo vùng máu loan trên mặt nước, trong khi cả thuỷ thủ đoàn của tàu Nanh Rồng và cả hạm đội reo hò ăn mừng chiến thắng đầu tiên của họ trước thuỷ quái. Liệu họ có thật sự đã chiến thắng? Liệu vết thương của thuỷ quái có đủ trầm trọng để giết nó chăng? Ngài không thể chắc chắn.
Họ quay về Qualoh lúc chiều tà cùng với tin chiến thắng. Cả thành phố như phát nổ với niềm hân hoan; một cơn sóng của những tiếng reo hò quét qua từng ngóc ngách của thành phố khi người dân nghe tin chiến thắng đầu tiên trước thuỷ quái. Taosih Tsun, pháp đội của ông ta và thuỷ thủ đoàn tàu thanh Phong được ca ngợi là người hùng của chiến thắng này. Và một buổi ăn mừng liền được tổ chức, mọi quán rượu trong thành sẽ dốc cạn kho trong đêm nay. Chỉ một tiếng sau, mọi con phố trong thành nhuộm màu ánh sáng của những cái đèn lồng rực rỡ, bầu không khí thì vang đầy tiếng vui ca cười nói. Tại tư dinh của ngài Buh Huy, một bữa tiệc đang được tổ chức cho những người đã tham gia vào cuộc thuỷ chiến với thuỷ quái. Toà dinh như phát sáng bởi hàng ngàn chiếc đèn lồng, các nhạc công thì tấu lên những giai điệu vui tươi. Trong đại sảnh chính, nơi có bữa tiệc của các vị tướng và thuyền trưởng, hai hàng đèn lồng đỏ, mỗi cái cao đến tận ngực một người trưởng thành, đung đưa trên trần của dinh thự, và chiếu ánh sáng ấm áp của mình lên các thực khách. Những tấm thảm được dệt cầu kỳ và sặc sỡ treo dọc tường sảnh, cùng hai hàng bàn ăn đầy rẫy những sơn hào hảo vị và những chum rượu hảo hạng từ kho rượu riêng của ngài Buh Huy. Tại chiếc bàn ở đầu sảnh, Hoàng đế Lam đứng dậy với cốc bạc trên tay.
“Các vị, các tướng quân và thuyền trưởng. Bữa đại tiệc hôm nay là dành cho các vị. Trẫm, Suk Lam, Hoàng đế của đế chế Varlann, rất cảm kích với sự phục vụ của mọi người cho hoàng gia. Hôm nay là một ngày vui, và chúng ta ăn mừng chiến thắng đầu tiên trước con quái vật đã gieo rắc kinh hoàng lên người dân. Hãy ăn uống cho thoả thích, nhưng chúng ta vẫn không được quên nghĩa vụ của mình và phải luôn cảnh giác, bởi công việc của chúng ta không bao giời kết thúc” -Hoàng đế Lam giơ cao cốc bạc trong tay- “Bây giờ, cạn ly! Vì sự thịnh vượng của đế chế và muôn dân!”
“Vì đế chế!” các thực khách hô to.
Comments (0)
See all