Khi mọi người trong sảnh cùng nâng ly, một người hầu rượu trong sảnh bỗng lẳng lặng tiếp cận bàn của Hoàng đế, rồi xông tới, dao lăm lăm trong tay hắn thét lớn.
“MÁU CHO CHƯ THẦN!!!”
Mũi dao của hắn nhằm thẳng vào ngực Hoàng đế Lam. Ngay lập tức, một Cẩm Xưởng Vệ đứng gần đó liền ném mình vào giữa hoàng đế và tên sát thủ, và hứng trọn lưỡi dao vào ngực mình. Người lính quả cảm chết ngay tại chỗ. Các Cẩm Xưởng Vệ khác mau chóng bao vây tên sát thủ. Nhưng ngạc nhiên thay, các cận vệ phải chật vật lắm mới áp chế được hắn, bởi tên sát thủ lại khoẻ hơn hẳn vẻ bề ngoài của hắn. Với chỉ một cú đấm, gã sát thủ hất văng một cận vệ ra cả lia, khiến anh ta lăn lông lốc dưới sàn và bất tỉnh hoàn toàn. Phải cần đến năm cận vệ đồng loạt xông vào thì mới có thể trấn áp được hắn.
Gã sát thủ là một người đàn ông khoảng giữa bốn mươi, đầu cắt húi cua và cái mặt dài cạo nhẵn nhụi, mắt thì bọng thâm quần như thể hắn đã không ngủ nghĩ gì trong một thời gian rất, rất dài.
“Bệ hạ! người không sao chứ?” -ngài Buh Huy chạy đến bên Hoàng đế Lam.
“Ta không sao,” Hoàng đế Lam nói.
“Ngu đế! Ngươi có biết ngươi đã làm gì không hả? tất cả các ngươi có biết mình đã làm gì không hả???” tên sát thủ hét.
“Ngậm mồm lại! Mày làm việc cho ai? Ai sai mày đến ám sát Đức thánh thượng?” Ngài Buh Huy ra lệnh.
“Bẩm Bệ hạ, thưa thầy, xin hãy khoan” -một giọng nói đến từ đám đông.
Một chàng trai trẻ tiến đến gần tên sát thủ và săm soi khuôn mặt của hắn một hồi lâu.
“Con nhận ra hắn sao, Min?” Ngài Buh Huy hỏi con trai mình.
“Vâng thưa thầy, con nhận ra hắn. Hắn là tên giáo chủ đã trốn thoát được cuộc vây bắt của con ở điểm hội họp của chúng vài tháng trước,” Ngài Min trả lời.
“Ngài chắc chứ?” Hoàng đế Lam hỏi.
“Bẩm Bệ hạ, hoàn toàn chắc chắn ạ, dù hắn đã cắt tóc và cạo râu, nhưng thần vẫn nhận ra cặp mắt bọng thâm quầng và giọng nói của hắn,” Ngài Min nói.
“Ngươi làm việc cho ai? Nói và có thể ta sẽ cho ngươi chút nhân từ” -Hoàng đế Lam đến gần tên giáo chủ hỏi.
Tên giáo chủ chỉ phát ra một tràng cười điên loạn, với một nụ cười kì lạ trên mặt, hắn nhìn hoàng đế chằm chằm.
“Bổn toạ đây chẳng phụng sự ai ngoài các chư thần cả, quân xuẩn ngốc, ngươi đã hại chết tất cả chúng ta bởi sự ngu đần của ngươi rồi!!!”
“Láo!” -ngài Buh Huy tát vào mặt tên giáo chủ
“Ngươi nghĩ Quelas’Airuth và bộ Ngũ muốn ta chết sao?” Hoàng đế Lam ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn.
“Quelas’Airuth?!? Ha ha ha…” -lại thêm một tràng cười điên dại ào ra từ họng tên giáo chủ- “Ôi, quân ngu si đáng thương… Quelas’Airuth và bộ Ngũ chẳng là gì ngoài những lời nói láo, ta đang nói về các vị thần thực sự, những cổ thần thời xa xưa,” tên giáo chủ nói.
“Thật thế à? Và cái gì làm ngươi biết chắc rằng họ là những vị thần thật sự,” Hoàng đế Lam hỏi.
“Bởi vì ta đã nghe thấy tiếng nói của họ, nghe thấy tiếng họ thì thầm. Chư thần đang rất không vui vì sự ngu si của ngươi và việc các ngươi thờ phụng giả thần. Họ đòi hỏi sự tôn trọng của họ và con quái vật đó là minh chứng cho việc đó. Và ngươi… ngươi đả thương nó, đả thương sứ giả của chư thần. Ngươi hại chết tất cả chúng ta rồi, bây giờ thì chư thần sẽ trút cơn thịnh nộ của họ lên toàn lục địa Varlaurea vì sự ngu si của ngươi,” gã giáo chủ nói, răng nghiến ken két.
“SÁM HỐI! SÁM HỐI NGAY BẰNG MÁU CỦA CÁC NGƯƠI! VÀ MAY RA CHƯ THẦN SẼ RŨ LÒNG THƯƠNG XÓT CHO CÁI LINH HỒN KHỐN KHỔ CỦA CÁC NGƯƠI KHỎI CƠN GIẬN CỦA CHƯ THẦN!” gã giáo chủ gào lên.
“Bệ hạ, đây rõ chỉ là những lời lảm nhảm của một kẻ ảo tưởng điên loạn, đức ngài không cần phải phí thời gian với hắn làm gì, hắn phải bị bêu đầu thị chúng ngay để làm gương cho kẻ khác,” ngài Buh Huy nói.
“Ngươi nghe được tiếng nói của các cổ thần?” Hoàng đế Lam im lặng nhìn tên giáo chủ cả phút dài, ánh sáng trong mắt người khẽ thay đổi, như thể rằng lời nói của tên giáo chủ đã nhắc cho Hoàng đế Lam nhớ về một điều gì đó, một cái gì đó đã xảy ra từ rất rất lâu.
“Ta nghĩ bêu đầu thì nhẹ nhàng cho ngươi quá,” vị hoàng đế nhếch mép cười.
“Ngài Buh Huy, ném hắn và ngục tối và để hắn thối rữa ở đấy,” Hoàng đế nói với ngài Buh Huy, rồi quay sang đám đông trong đại sảnh. “Và vụ ám sát này chưa bao giờ xảy ra, đấy là lệnh.”
“Bẩ… xin tuân lệnh, Bệ hạ,” ngài Buh Huy miễn cưỡng chấp hành.
Sau đó, theo như ý người, bữa yến tiệc được tiếp tục mà không có Hoàng đế Lam, rồi người quay trở về phòng riêng để nghỉ ngơi. Trong phòng riêng, từ trên giường, người kéo ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong hộp là một chiếc gương tròn, to cỡ lòng bàn tay, với khung bằng bạc. Mặc sau của gương đính một viên kim cương to cỡ ngón tay cái, cùng với những hàng cổ tự được khắc vào mặt sau của khung và được khảm một loại đá màu xanh da trời. Hoàng đế Lam nhìn vào trong tấm gương và lẩm nhẩm một câu chú. Chẳng mấy chốc, bề mặt của chiếc gương chuyển màu đen đặc và không còn phản chiếu hình ảnh gì, những dòng cổ tự ở mặt sau của gương thì phát ra một ánh xanh da trời mờ mờ.
“Aucelen, nàng có ở đó không?” Hoàng đế Lam nói với bề mặt gương đen đặc.
Vài giây sau, một hình ảnh bắt đầu xuất hiện. Lúc đầu, nó mờ nhạt và móp méo, sau thì dần dần trở nên sắc nét hơn, và hình ảnh của một cô gái trẻ mặc giao lĩnh trắng, ngồi trên giường xuất hiện trên mặt gương. Tuổi nàng thì xem chừng ở khoảng đầu đến giữa đôi mươi, với một khuôn mặt xinh đẹp. Một vẻ đẹp mới kì ảo làm sao, thật khó mà diễn tả được vẻ đẹp ấy bằng miệng lưỡi người phàm. Từng đường cong trên thân hình, từng nét mày đường môi trên khuôn mặt nàng trông như thể chỉ có thể đến từ trí tưởng tượng của một hoạ sĩ thiên tài. Cái ánh nhìn của đôi mắt màu xanh băng ấy như có khả nhìn xuyên thấu tận tâm can của người đối diện, vậy mà, một cách nào đó, lại toả ra một cảm giác ấm áp và yêu thương. Đôi môi của nàng đầy đặn, mang sắc đỏ hồng như một quả đào chín. Ánh đèn lồng bên trong phòng nàng phản chiếu khỏi làn da trắng và mái tóc vàng óng của nàng, làm chúng toả sáng dìu dịu như một loại hào quang thiên thần nào đấy. Tai của nàng, dài và nhọn, trông tựa như chiếc lá tre, ẩn hiện sau những lọn tóc vàng. Người phụ nữ này chính là Nữ hoàng của đế chế Varlann và là người vợ duy nhất của Hoàng đế Lam.
Vén gọn màng tóc vàng ra sau tai, Nữ hoàng Aucelen khẽ nói.
“Chuyện gì vậy, tình yêu của thiếp? Tại sao chàng lại gọi thiếp và giờ muộn như vậy?”
“Ta… uhm,,, ta chỉ là nhớ giọng nói và khuôn mặt xinh đẹp của nàng thôi,” Hoàng đế Lam mỉm cười.
“Khuôn mặt xin đẹp của thiếp? chính xác là chàng nhớ khuôn mặt nào?” Nữ hoàng Aucelen hỏi.
Hoàng đế Lam bất ngờ với câu hỏi sau vài giây rồi thở dài một cách khó chịu bởi sự trêu chọc của vợ mình.
“Thiếp xin lỗi, thiếp cũng nhớ chàng lắm” -Nữ hoàng Aucelen cất lên một tiếng khúc khích dễ thương- “thế tình hình ở Qualoh thế nào rồi?” nàng hỏi.
“Ừm… có một tin tốt, thuỷ binh hoàng gia đã giáng một đòn nặng lên con thuỷ quái và tin xấu là… một Cẩm Xưởng Vệ đã thiệt mạng trong bữa tiệc mừng chiến thắng,” Hoàng đế Lam nói.
Khi tin đến tai, khuôn mặt của Nữ hoàng Aucelen đi qua mọi cảm xúc của con người, từ ngạc nhiên đến sợ hãi đến lo lắng, thở dài một tiếng rồi nàng nói.
“Vậy chúng ta phải tôn vinh sự hy sinh anh dũng cho đế chế của anh ta bằng một tang lễ trang trọng.”
“Ta đã cho thu xếp việc đó rồi,” Hoàng đế Lam nói.
“Nhưng… tại sao anh ta lại chết? chuyện gì đã xảy ra sao?” Nữ hoàng Aucelen hỏi, hướng ánh mắt màu xanh băng giá ấy thẳng vào mắt chồng mình, như thể đang nói rằng chồng mình đừng cố giấu giếm gì.
Rùng mình vì ánh nhìn của vợ, Hoàng đế Lam bóp trán.
“Ta ghét những khi nàng làm thế quá, chỉ là… ừm… có một vụ ám sát nhằm vào ta.”
“Một vụ ám sát? Chàng có sao không? Tên sát thủ đã bị bắt chưa?” Nữ hoàng Aucelen thốt lên, khuôn mặt nàng tràn đầy kinh hãi, đôi mắt đầy nỗi lo sợ.
“Đừng lo, ta không sao cả, và tên sát thủ đã bị tống vào ngục tối của ngài Buh Huy rồi,” Hoàng đế Lam trấn an vợ mình.
“Thế thì nhẹ cả người, chàng có biết tên tuổi của tên sát thủ không? Chúng ta phải tìm hiểu cho rõ đầu đuôi xem liệu có ai đứng đằng sau kẻ đó không,” Nữ hoàng Aucelen nói.
“Ờ… về tên sát thủ… chuyện là thế này… ta không nghĩ là hắn làm việc cho ai cả và có một thứ làm ta lo lắng, bởi vì vậy ta mới cần đến kiến thức của nàng,” Hoàng đế Lam nói.
“Ồi… Chàng thì lúc nào mà chả vậy,” một cái nhếch mép tinh nghịch xuất hiện trên môi Nữ hoàng Aucelen.
“Uhh… tha cho ta đi!” -Hoàng đế Lam lên tiếng khó chịu trước khi vợ mình có thể lại cất lên những câu bình phẩm ranh mãnh thường ngày của nàng- “trước tiên là thế này, về con quái vật, sau trận đánh hôm nay ta đã cho người thu thập một vài mẫu mô của nó và gửi về kinh thành, nàng phân tích chúng giúp ta nhé.”
“Phân tích mẫu mô của con quái vật? thiếp có thể hỏi tại sao không?” Nữ hoàng Aucelen hỏi.
“Con quái vật này có vẻ như có khả năng trung hoà phép thuật, ngay cả quyền năng của ta cũng khó phát huy tác dụng lên nó,” Hoàng đế Lam nói.
“Chà, thú vị đấy,” Nữ hoàng Aucelen lẩm bẩm với một vẻ tò mò hiện lên khuôn mặt.
“Tốt, còn tên sát thủ, vấn đề là thế này, hắn quả quyết rằng… con quái vật này là sứ giả của các cổ thần và hắn có thể nghe thấy tiếng nói của các cổ thần,” Hoàng đế Lam nói.
“Sứ giả của cổ thần? tiếng nói?” Nữ hoàng Aucelen nói, ánh mắt của nàng dần ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Nàng còn nhớ cái vụ việc với cái cây cerpidar mà ta và cha ta gặp phải không?” Hoàng đế Lam hỏi.
“Cái cây cerpidar khổng lồ và ngôi làng kì quái đó sao? Vâng, thiếp còn nhớ,” Nữ hoàng Aucelen trả lời.
“Ừ, thế nên ta tự nghĩ liệu con quái vật và tên sát thủ này liệu có kết nối nào với sự kiện đó không?” Hoàng đế Lam nói.
“Ừm, được rồi, thiếp sẽ tìm hiểu xem,” Nữ hoàng Aucelen trả lời.
“Cảm ơn nàng, à mà… thằng bé thế nào rồi?” Hoàng đế Lam hỏi.
“Hừm… Tua nó vừa hoàn thành một bài nghiên cứu dài hai mươi trang về ‘Mối quan hệ giữa chiêm tinh học và nhân cách và hành vi của con người’, Học giả Pan khá là ấn tượng về nó,” Nữ hoàng Aucelen nói cùng với một giọng điệu khó chịu.
“Đúng là con của bố,” Hoàng đế Lam cười.
“Ờ… sao nàng lại có vẻ không hài lòng thế?” Hoàng đế Lam hỏi.
“Bởi vì cái ý nghĩ cho rằng chiêm tinh học hay sự chuyển động khả kiến của các thiên thể có chút ảnh hưởng nào đến hành vi và tính cách của một sinh vật sống là hoàn toàn và tuyệt đối nhảm nhí,” Nữ hoàng Aucelen lên tiếng với một vẻ cau có trên mặt.
“Aucelen, đừng có quá khó khăn như thế, nó mới có tám tuổi, từ từ mà dạy thằng bé thôi,” Hoàng đế Lam nói.
Nữ hoàng Aucelen thở dài
“Ồi, có thể thiếp có hơi quá… thôi, Lam này, chàng nhớ cẩn thận ngoài đó đấy.”
“Ta biết rồi, yêu nàng, chúc ngủ ngon,” Hoàng đế Lam mỉm cười.
Vào tuần tiếp theo, con thuỷ quái vẫn chẳng có động tĩnh gì, tất cả những tàu tuần tra đều báo cáo rằng không tìm dấu hiệu nào của con quái. Thế nên, vào tuần kế tiếp, các ngư dân cuối cùng đã được phép dong buồm đi chài lưới, nhưng họ chủ yếu chỉ đánh bắt gần bờ, chẳng mấy ai dám đi ra quá xa bờ. Sau hai tuần và bốn ngày sau trận chiến với thuỷ quái, mọi thứ vẫn yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều ngư dân dong thuyền ra xa bờ hơn để đánh cá, tình hình dần dần cải thiện. Hoàng đế Lam vẫn ở lại Qualoh để thị sát tiến trình tái thiết bến cảng của thành phố. Nhưng với mọi thứ vẫn yên ắng như vậy, hy vọng của người rằng con thuỷ quái đã chết bởi vết thương của nó dần dần trở nên chắc chắn hơn.
Nhưng thật không may làm sao, sự lạc quan của người chẳng kéo dài được lâu. Vào khoảng cuối tuần thứ ba, một tàu cá xa bờ trở về với một dấu răng trên đuôi tàu. May mắn là chỉ có một vài thuyền viên bị thương và không ai thiệt mạng. Họ báo rằng con thuỷ quái vẫn còn sống. Tin tức ấy mau chóng tạo ra một làn sóng lo sợ đến toàn bộ người dân; mọi hoạt động hàng hải đều ngưng ngay lập tức. Sau khi trấn an muôn dân, Hoàng đế Lam đã mau chóng ra lệnh cho hạm đội chuẩn bị xuất kích trong hai ngày.
Và sau hai ngày, hạm đội lại xuất kích lần nữa. Lần này, Hoàng đế Lam sẽ làm mọi thứ để diệt con thuỷ quái này, một lần và mãi mãi. Đầu tiên, họ rà soát quanh khu vực đã xảy ra vụ đụng độ gần nhất với thuỷ quái, nhưng chẳng tìm thấy gì sau vài giờ. Rồi họ lại tiếp tục tuần tra những vùng nước xung quanh nhưng cũng không đem lại kết quả gì, và cuối cùng vị hoàng đế đành lệnh cho hạm đội quay về cảng Qualoh khi mặt trời đang lặn dần. Ngày tiếp theo vẫn vậy, nhưng khi họ đang quay về Qualoh, con thuỷ quái đột nhiên tấn công những tàu ở phía sau đội hình, những cú húc và cắn phá của nó đã làm hư hại thân tàu và bánh lái của tất cả ba tàu, khiến nước rỉ vào trong khoang. Để rồi, con thuỷ quái mau chóng lặn mất tăm xuống đáy nước. Dù không có thiệt hại nhân mạng nào, nhưng những con tàu đó buộc phải neo lại cảng để sửa chữa. Rồi vào giữa đêm của cùng ngày, lại có thêm hung tin. Một làng chài, cách thành Qualoh khoảng một giờ bị thuỷ quái tấn công, ngôi làng bị tàn phá toang hoang, nhiều nhà cửa và vô số sinh mạng đã mất hoặc mất tích.
Comments (0)
See all