I
Câu chuyện bắt đầu và mùa hè, năm Long đế thứ ba.
Ở phía tây bắc của Đế chế Varlann, có một thị trấn nhỏ gọi là Baini. Dẫu chỉ là một trấn nhỏ, nhưng Baini lại được chư thần ban phúc cho đất đai màu mỡ và khí hậu vô cùng thuận lợi để canh tác nhiều loại trà khác nhau, trong đó có Lục Túc Trà trứ danh, một trong “Thập đại danh trà”. Chẳng những thế, vây quanh thị trấn lại là một phong cảnh nên thơ hữu tình.
Vô vàn đỉnh núi đá vôi điểm xuyến một cảnh quanh của những ngọn đồi xanh thoai thoải dốc. Và vào những lúc sáng sớm, khi mặt trời vẫn chưa thức giấc, và bầu trời đằng đông chỉ là một dải sáng ửng hồng, những dải mây trắng cứ ve vãn, lưu luyến quấn quýt quanh những đỉnh núi, làm chúng trông như những cây cột đá đang chống đỡ bầu trời trên cao vậy. Qua những ngọn đồi và những đỉnh núi, một con sông xanh ngọc, chậm chạp uốn mình qua khung cảnh đó, tách dòng rồi lại hợp thuỷ, nó đào vô vàn những hẻm núi sâu qua đá. Và trên những dốc đồi ấy là vô số những thửa ruộng bậc thang trồng trà và lúa, hết lớp này đến lớp khác, chúng chồng lên và chồng lên nhau, trải dài khắp mọi dốc đồi như những bậc thang khổng lồ. Về phía bắc, xa khỏi những thửa ruộng bậc thang ấy là một khu rừng tre, bạt ngàn và xanh mướt, trải dài ngút tầm mắt, đung đưa nhảy múa trong gió, tán lá của vô vàn cây tre khua vang theo từng cái vuốt ve của gió, tạo nên một bản nhạc yên bình làm sao.
Còn cái thị trấn xinh xắn ấy cũng chẳng kém cạnh gì cái cảnh quang xung quanh nó. Xếp dọc những con phố là những ngôi nhà hai tầng bằng gỗ và đá dễ thương, xây theo phong cách kiến trúc truyền thống của Varlann, với tường sơn màu vàng nhạt và những cột gỗ phủ một màu nâu đỏ ấm áp, một số còn được chạm khắc một cách tinh xảo với hoa văn hoa lá tao nhã. Và nếu chủ nhà rủng rĩnh túi tiền hơn một chút, thì mái sẽ được lợp với ngói tráng men hoặc xa xỉ hơn chút nữa thì là ngói ống lưu ly tráng men với phần diềm ngói được chạm khắc tinh xảo.
Với tất cả những yếu tố ấy cũng dễ hiểu tại sao Baini lại trở thành một điểm du lịch hấp dẫn cho giới quý tộc và các học giả. Nhưng không chỉ có thế thôi, Baini còn là nơi toạ lạc của Bạch Vân viện, một học viện được xây dựng để huấn luyện những pháp sư trẻ và là nơi để các học giả phép thuật và các pháp sư từ khắp Varlann tề tựu về để cùng bàn luận, huấn luyện và nghiên cứu về phép thuật và những chủ đề huyền bí. Và vì thế mà cái thị trấn nhỏ lại thêm tấp nập và nhộn nhịp với các thương lái trà, pháp sư, học giả và du khách đến và đi hằng ngày.
Nhưng cái sự thanh bình ấy đã mất đi vào một ngày định mệnh, khi một người thợ may mất tích.
Sau một tuần mệt mỏi để hoàn thành một đơn hàng lớn trước thời hạn, người thợ may ấy quyết định làm một chuyến đi câu để thư giãn. Vào cái buổi sáng sớm đó, với vợ mình, người thợ may nói, “Tôi sẽ về trước khi trời tối, u nó thì chuẩn bị sẵn một mớ nguyên liệu đi nhá, tôi chắc chắn sẽ đem một con to đùng về cho u nó làm bữa tối nhá.” Và thế là, ông ta lên đường, miệng huýt sáo và họng ư ử hát trên đường đến điểm thả câu ưu thích của mình. Nhưng khi sáng sớm chuyển sang trời trưa, và trời trưa biến thành trời chiều, rồi trời chiều tối dần thành đêm đen, người thợ may vẫn chưa trở về.
Dân trong trấn mau chóng toả đi tìm ông ta mà không thành, và dĩ nhiên gia đình ông ta thì tan nát cõi lòng. Bình thường thì những sự vụ thế này sẽ được xem như một việc không may nếu không phải chỉ ba ngày sau lại thêm một vụ mất tích nữa xảy ra.
Một nhóm thiếu nữ đi vào rừng tre để đào măng. Chuyến đi của đám trẻ chẳng có gì khác thường, cho đến khi chúng chuẩn bị quay về nhà vào lúc giữa trưa. Một màng sương mù dày đặc không biết từ đâu đến, xuất hiện giữa một trưa hè và bao trùm lấy nhóm thiếu nữ trong chừng vài phút. Sau khi sương mù tan, nhóm thiếu nữ nhận ra rằng một người trong số họ đã biến mất. Các cô gái liền mau chóng quay về và báo cho mọi người biết mọi chuyện. Theo như lời của nhóm thiếu nữ ấy, khi bị sương mù trùm kín, họ bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi và khiếp đảm ập vào tâm trí. Chẳng những thế, một số còn nói rằng họ còn nhìn thấy những bóng đen kì lạ di chuyển trong màn sương và tiếng gầm gừ vang vọng trong sương đặc. Dân trong trấn lo sợ rằng thiếu nữ đang mất tích có thể đã bị tấn công bởi sói, vậy nên cảnh binh trong trấn liền tổ chứ tìm kiếm cùng vài thợ săn địa phương trong suốt đêm. Họ bắt đầu ở nơi cô bé mất tích, và tìm thấy hai bộ dấu chân dẫn sâu vào trong rừng tre, một bộ dấu chân là của thiếu nữ đang mất tích, bộ còn lại là dấu chân cáo chứ không phải sói. Họ liền đi theo dấu chân của cô bé đến một dòng suối nhỏ trong rừng cho đến khi dấu vết chấm dứt, các thợ săn toả ra khu vực xung quanh để tìm thêm dấu vết, và hãi hùng làm sao, cái họ tìm thấy là một xác chết.
Một cái xác khô quắc được tìm thấy nằm bên dưới một đống lá khô, nhưng dựa trên quần áo của cái xác, thì họ chắc chắn rằng đấy không phải là xác của cô bé đang mất tích mà là xác của một nam giới trưởng thành. Cái xác cuối cùng được đem về Baini. Sau khi giám nghiệm, vị y sĩ của trấn không thể xác định được nguyên nhân tử vong, bởi ông ta không thể tìm thấy bất cứ chấn thương bên ngoài nào, và dựa theo quần áo của xác và một số đồ vật tuỳ thân được tìm thấy, thì cái xác ấy được xác định là người thợ may mất tích trước đó. Nhưng có một điều ông ta không thể giải thích được là tình trạng của cái xác. Người thợ may chỉ mới mất tích có ba ngày, cái gì đã gây ra tình trạng khô quắc này? Tại sao khuôn mặt của xác lại dính đầy máu khô? Và tại sao xác ông thợ may lại nằm sâu trong rừng tre? Còn dân trong trấn thì vẫn tiếp tục tìm kiếm cô thiếu nữ trong suốt tuần tiếp theo, dù vậy vẫn không đạt được thành quả gì.
Rồi vào đầu tuần tiếp theo, lại thêm một vụ mất tích nữa xảy ra. Một thương nhân trà giàu có cùng một vài người hầu của ông ta đến Baini vì công việc. Theo như lời những người hầu khác của ông ta, vào cái ngày mà người thương nhân mất tích, những người hầu tháp tùng ông chủ của mình đến thăm đồng trà và xưởng chế biến ở rìa thị trấn. Sau chuyến đi đó, vào khoảng xế trưa, họ đến khu vực rừng tre để ngắm cảnh. Rồi một màng sương kì lạ bất ngờ trùm lên họ, khi việc ấy xảy ra, những người hầu nói rằng một số họ cảm thấy lo âu và một cảm giác gần như là nỗi sợ hãi, nhưng có một số lại nói rằng họ lại cảm thấy một cảm giác lâng lâng ào vào tâm trí, và nhìn thấy cái gì đó di chuyển trong sương mù, và rồi ông chủ của họ cùng hai người hầu khác cứ thế đi vào trong màng sương và không quay trở lại.
Rồi một tuần sau nữa, lại có thêm một vụ việc. Một thiếu nữ và em trai đang trên đường về nhà sau khi đem bữa trưa cho cha mình ở ngoài đồng lúa cách rừng tre không xa. Cô thiếu nữ nói rằng mình nhìn thấy một màng sương từ phía bắc kéo về phía hai chị em, và khi màng sương hoàn toàn bao phủ hai người, cô bé bỗng cảm thấy một cảm giác lâng lâng sung sướng và nhìn thấy một hình bóng trong sương mù gọi cô bé đi theo hình bóng đó, một tiếng gọi mà cô bé không thể cưỡng lại được, trong khi em trai của cô bé thì kêu gào trong sợ hãi. Người cha nhìn thấy màng sương mù thì đâm lo, khi cậu bé bắt đầu la hét, ông ta liền chạy đến cứu con mình. May mắn là ông ta đã tìm được hai đứa con của mình trong màng sương dày nhưng ông ta lại không thể ngăn cản được con gái mình đi theo tiếng gọi của cái thứ ở trong sương mù. Vô vọng, ông ta đành đánh gục con gái mình. Nhưng không may thay, sau khi đánh con gái ngất xỉu, ông ta bắt đầu bị ảnh hưởng bởi cái thực thể trong sương mù như con gái mình, và bỏ rơi đứa con trai đang hoảng loạn mà đi theo tiếng gọi của cái thứ ở trong sương mù và biến mất.
Hai đứa trẻ được tìm thấy bởi những nông dân khác, và được họ đưa về nhà. Một vài ngày sau, chúng được đưa đến phủ của Thị trưởng Lin để lấy lời khai của chúng về chuyện gì đã xảy ra, trong khi cảnh vệ đi tìm cha chúng. Hai đứa trẻ lại đưa ra lời khai hoàng toàn trái ngược nhau, theo như cô chị nói “Con bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác lâng lâng sung sướng và rồi hình bóng của một chàng trai mặc áo trắng gọi tên con, nói rằng chàng sẽ yêu thương con yêu hết mực và cho con hạnh phúc suốt đời. Giọng nói của anh ta mê hoặc đến nỗi con không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa và cảm thấy một sự thôi thúc phải đi theo anh ta.” Ngược lại, cậu em trai thì nói rằng cậu bé nhìn thấy hình bóng của một sinh vật gì đó, na ná như một con chó hay sói to như một cái nhà, với cặp tai to và một cái đuôi xù dài trong màng sương mù.
Lúng túng bởi lời khai của hai đứa trẻ, Thị trưởng Lin, lo lắng rằng những vụ mất tích này có thể có liên quan đến phép thuật, vậy nên ông ta đã nhờ đến sự hỗ trợ của Bạch Vân viện. Đại Taosih Wu, hiệu trưởng của học viện đã đồng ý giúp đỡ và phái Taosih Yung và Taosih Hai đến hỗ trợ điều tra. Sau khi đọc những lời khai của nhân chứng và báo cáo khám nghiệm tử thi của người thợ may, Taosih Yung kết luận rằng, lý do xác chết của người thợ may có tình trạng như thế và nguyên nhân tử vong có thể là do phép thuật, khả năng cao là huyết thuật. Điều này có nghĩa là một pháp sư đã dùng huyết thuật để rút cạn năng lượng sống hay “Qigun” từ cơ thể người thợ may, gây ra hiện tượng xuất huyết từ mắt, miệng, mũi, tai và làm cho cơ thể khô héo thành một xác ướp. Với khám phá này, hung thủ chỉ có thể là một pháp sư từ Bạch Vân viện hoặc là một pháp sư đến thăm trường. Và nếu phát hiện này đến tai quần chúng, nó sẽ gây ra căng thẳng giữa cộng đồng pháp sư và những người thường ở Baini. Bởi vì, pháp sư ở thế giới này không giống như những pháp sư thường thấy trong những câu chuyện cổ tích. Không phải pháp sư nào cũng dùng quyền năng của họ cho những mục tích cao đẹp, một số đã dùng món quà bẩm sinh của mình cho những việc xấu xa và ích kỉ. Và đã có nhiều sự vụ đã xảy ra trong suốt chiều dài lịch sử của lục địa Varlaurea với những hậu quả đáng buồn.
Sau khi được báo tin, Đại Taosih Wu Lee khẩn thiết kiến nghị ngài Lin hãy cố gắng âm thầm điều tra và giữ kín nguyên nhân cái chết của người thợ may khỏi tai dân chúng, nhằm tránh gây ra những bất ổn xã hội không cần thiết. Ngài Lin dù ngần ngại nhưng vẫn đồng ý, trong khi đó thì Đại Taosih Wu Lee sẽ tổ chức một cuộc điều tra nội bộ trong khi Taosih Yung và Taosih Hai tiếp tục hỗ trợ cảnh binh của trấn trong việc điều tra và nỗ lực tìm kiếm những nạn nhân mất tích. Đáng buồn là, cuộc điều tra ở Bạch Vân viện đi vào ngõ cụt, các nhà giáo, những nhà nghiên cứu và các học viên đều có chứng cứ ngoại phạm chắc chắn trong khung thời gian của những vụ mất tích. Rồi Taosih Hai nhận ra một điều, mặc dù tất cả nạn nhân không hề có điểm tương đồng hay kết nối nào với nhau, nhưng tất cả những vụ việc này đều có kết nối với khu rừng tre. Trong trường hợp của người thợ may, địa điểm câu cá ưa thích của ông nằm khá gần khu rừng tre, trường hợp của cô bé thiếu niên, người thương nhân trà và người hầu của ông ta thì đã quá rõ, và trong vụ việc gần nhất, người con gái của người nông dân đã nói rằng nhìn thấy màng sương kéo đến từ phía bắc, hướng có khu rừng. Vậy nên, Taosih Yung và Taosih Hai đã xin ngài Lin cấp cho vài nhân lực để họ điều tra khu rừng tre. Ngài Lin đã đồng ý và phái đội trưởng đội cảnh binh cùng năm cảnh binh và hai thợ săn tình nguyện làm người dẫn đường để đi cùng hai taosih.
Đội điều tra lên đường đến rừng tre lúc hừng đông. Sau chừng một giờ tìm kiếm manh mối, cả hai taosih chẳng tìm thấy gì đáng chú ý. Nhưng trong lúc họ tìm kiếm khu vực xung quanh, Thợ săn Tao, người lớn tuổi nhất trong hai thợ săn phát hiện ra một số dấu chân cáo đến từ phía bắc. Ông ta nói rằng có cái gì đó rất kì lạ về những dấu chân ấy, những dấu chân cáo ấy có thể trông rất bình thường với người thường như với con mắt dày dặn kinh nghiệm của ông ta, thì chúng có vẻ hơi to hơn dấu chân cáo bình thường. Người thợ săn già còn nói rằng, ông ta là một trong số những thợ săn đã phát hiện ra xác người thợ may, và khi ấy ông ta cũng nhận ra rất nhiều dấu vết của cáo xung quanh cái xác. Và trong trường hợp của cô thiếu nữ, ông ta cũng đã nhận thấy có nhiều dấu chân cáo lẫn vào giữa dấu chân của cô bé và cùng đi về một hướng.
Vào lúc đó, ông ta không nghĩ rằng chúng có gì đó kì lạ bởi vì khu vực rừng tre có rất nhiều cáo sinh sống. Taosih Yung suy đoán rằng những manh mối này có thể chỉ ra một điều gì đó, vậy là nhóm điều tra hướng đến nơi mà xác người thợ may được tìm thấy. Ngay tức khắc, khi họ đến nơi, cả hai taosih liền cảm nhận được dấu hiệu mơ hồ của phép thuật còn vương vấn ở khu vực đó và những cây tre xung quanh, họ tiếp tục rà soát khu vực xung quanh để tìm thêm manh mối. Thì bất thình lình, một tấm màng sương từ đâu xuất hiện và trùm kín lên cả vùng, sương mù dày đến độ họ chẳng thể nhìn thấy gì rõ ràng quá một sải tay. Chẳng lâu sau, một cảnh binh bắt đầu cảm thấy lo sợ, và gọi lớn tìm những người khác. Nghe thấy tiếng của anh ta, Đội trưởng Vu, đội trưởng cảnh vệ cố gắng trấn an người cảnh binh và nói mọi người hãy đi theo tiếng nói của ông ta mà tập hợp lại. Và đấy chính là lúc mà Taosih Hai cảm nhận một cái gì đó đang di chuyển trong sương mù hướng về phía nhóm, mặc dù người taosih không nhìn thấy thứ đó chính xác là gì vì màng sương dày, nhưng ông ta có thể cảm nhận được luồng Qigun của cái thứ đó và nó rất mạnh.
“Đội trưởng Vu, tôi cảm nhận thấy một cái gì đó, anh có cảm nhận được nó không Yung?” Taosih Hai gọi những người đồng hành.
“Có, nó đến từ hướng bắc,” Taosih Yung trả lời, chính ông ta cũng cảm nhận được một luồng Qigun đang di chuyển về phía họ, rồi luồng năng lượng ấy bỗng dừng lại và đứng yên cách họ khoảng chừng mười, hai mươi lia.
“Nó là cái gì vậy? có ai nhìn thấy rõ không?” Pu An, người thợ săn trẻ hơn hỏi.
“Ra mặt và nêu danh tính đi,” Taosih Yung nói với cái thực thể trong sương mù, chủ nhân của cái luồng Qigun ấy, nhưng chỉ có sự im lặng trả lời ông ta. Rồi cái luồng năng lượng ấy bắt đầu di chuyển xung quanh họ, và cứ thế lượn lờ quanh họ trong nhiều phút, như thể nó đang quan sát họ, nghiên cứu họ. Rồi đột nhiên, một tiếng thét phá vỡ bức màng im lặng, người cảnh binh lo sợ lúc nãy, bắt đầu gào thét trong hoảng loạn, la hét cái gì đó về nhện, những con nhện khổng lồ từ màng sương đang muốn tấn công anh ta. Mọi người tức tốc chạy về phía tiếng la hét, Taosih Yung là người đầu tiên nhìn thấy người cảnh binh đang hoảng sợ, nhưng ông ta không dám đến gần người cảnh binh vì anh ta đang vung đao loạn xạ vào khoảng không xung quanh mình. Đội trưởng Vu chạy đến khoảng vài giây sau và cố gắng trấn tĩnh người cảnh binh, nhưng anh ta cất lên một tiếng thét của sự kinh hãi tuột độ ngay khi anh ta nhìn thấy Đội trưởng Vu tiếp cận mình, thế là anh ta đâm thẳng mũi đao vào ngực người đội trưởng và bỏ chạy vào trong sương mù. Taosih Yung liền chạy đến bên người đội trưởng đang gục dưới đất, nhưng tất cả đã quá trễ, người đội trưởng đã chết bởi lưỡi đao đã xuyên thủng tim ông ta. Một phút sau thì Thợ săn Tao, Thợ săn Pu An và bốn cảnh binh còn lại chạy đến, Taosih Yung liền giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra trong khi sương mù dần dần tan, và khi đó tất cả họ mới nhận ra rằng Taosih Hai đã biến mất.
Comments (0)
See all