- Thạch Ca khuôn mặt vẫn đang tươi cười đằm thắm với Lâm lão, xong lại quay ngoắt 180 độ nhìn Nhị Bân. Anh tiến tới một cách mãnh liệt cong môi cười mỉm, gương mặt tuy đang cười nhưng sao trông SỢ quá.
- Nhị Bân rùng mình tự nhiên rén ngang, bắt đầu đổ mồ hôi hột lã chã lã chã. Nhị Bân nhớ lại hành động ngu ngục của bản thân lúc nãy, mau chóng CHẠY.
- Người ta vẫn thường nói ba mươi sáu kế chạy là thượng sách nhưng mà… hắn chỉ vừa chạy chưa kịp 3 bước đã vấp phải cục đá chắn ngang.
- Tâm tư của Đá : ” Bố không cho mày chạy đấy rồi làm sao. Đang gay cấn.”
- Nhị Bân mau chóng mất đà mà té ngã cái RẦM, cả người đều được mặt đất âu yếm ôm trọn, trông thực….
- “Hahaha…a! Haiz…. Thôi lần này bỏ qua cho em đó, lần sau đừng xía vào công việc của anh nữa.”
- Anh phì cười trước đứa em trai tuy lớn nhưng vẫn rất ngốc này, thở dài xong một hơi không khí xung quanh anh cũng không còn âm u nữa. Nhị Bân tay chống vào đất, xoay người ngồi dậy, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đã lâu không gặp nở trên môi anh, lòng hắn có chút xao xuyến, dấy lên một chút cảm tưởng quá phận.
- Qủa thực khung cảnh lúc này rất đẹp, ánh trăng chiếu rọi qua bóng cây, xuyên xuống khung hành lang, nằm lên khuôn mặt tuyệt sắc của Thạch Ca. Giọng cười ngọt mà chỉ có hắn được thưởng thức, khung cảnh đẹp chỉ mỗi hắn được khắc ghi, tất cả của anh đều là của hắn.
- “Này, em lớn tướng như thế vẫn không tự đứng dậy được sao.”
- Nhị Bân nghe vậy đôi mắt lập tức phát sáng, hiện lên vẻ nũng nịu.
- “Qủa thật là em không đứng lên được, mặt sàn không hiểu sao lại có mảnh thủy tinh dính vào tay rồi.”
- Hắn đưa tay lên, một mảnh thủy tinh nhỏ đang cắm thẳng vào da thịt, máu nhẹ nhàng chảy ra lăn xuống. Nhị Bân thì khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ngốc như vậy, đúng không hổ danh là lươn chúa, diễn hơn mười năm rồi cũng giỏi thật.
- “Này, em bị làm sao thế? Lớn tướng đến thế này rồi sao cứ hở tí là lại bị thương vậy.”
- Thạch Ca hốt hoảng, giọng bắt đầu chua ngoa quở trách đứa em trai ngốc này. Anh vội nắm lấy cổ tay Nhị Bân, kéo lên rồi đỡ lấy eo hắn, tay miết chặt ngang chiếc bụng 6 múi rồi nhắc bổng hắn một cách nhẹ nhàng, tạo thành tư thế hoàng tử bế công chúa.
- “Kh… Khoan đã! Anh mau thả em xuống đi.”
- “Không thả.”
- “Đây là ở trường đấy, nhỡ có ai thấy được…e… em xấu hổ chết mất.”
- Hắn bĩu môi, mặt đỏ ửng, mắt liếc nhìn sang chỗ khác không dám nhìn thẳng. Bởi cái cổ này, cái xương hàm này, mị lực quá! Mặt hắn tuy quay sang chỗ khác nhưng vẫn không thôi liếc lấy liếc để. Thật tuyệt hảo, đẹp tuyệt! Hắn nuốt nước bọt ỰC - Thật sự rất muốn cắn cho một cái.
- “Em còn biết hai chữ xấu hổ à, chiều thì vồ vồ vấp té cho sưng cả mặt, tối lại bất cẩn ngã cho trầy cả tay thế kia. Đúng là chẳng bao giờ cho người anh trai này bớt lo lắng được mà.”
- “E… em chỉ là…”
- Hắn bĩu môi thầm nghĩ - ‘Không phải cả 2 lần té đều do anh hay sao, đạp người ta ngã rồi còn nhân lúc em không để ý mở cửa mạnh thế kia, không té cũng khó.’
- BỊCH
- “Ui…da.”
- Anh đang bế hắn thì bỗng thả phịch xuống ghế đá, có chút ê ẩm ở mông nhưng mà cũng vẫn ổn. Anh lại lấy trong túi áo ra hộp sơ cứu mini hồi chiều, gắp miếng thủy tinh nhỏ ra, nặn một chút máu ở miệng vết thương, xong lau lau, sứt thuốc, dán lại bằng một miếng băng.
- “Tada, super tay của em lành lặn như ban đầu rồi nè.”
- “Còn có tâm sức mà giỡn nữa này. Anh mày sắp bận chết đi được rồi, không còn tâm sức lo lắng cho mày như trước nữa đâu.”
- Thạch Ca gõ đầu hắn một cái, rồi chỉnh nốt miếng băng dán y tế.
- “Công việc của anh có chuyện gì sao?”
- “Cũng không có gì...”
- Giọng anh khựng lại đôi chút, không tỏ rõ nhưng Nhị Bân đủ biết thừa anh trai của hắn đang có chuyện không vui.
- “Tối nay ăn ngoài không? Ăn đồ mày nấu hoài anh sắp ngấy chết rồi.”
- “Eeee, anh không thích đồ ăn của em nữa sao. Em vừa nhận chứng chỉ đầu bếp nấu ăn ngon nhất chung cư đó.”
- “Ha... Rồi rồi, em trai anh nấu ăn ngon nhất. Nhưng mà hôm nay đi ăn chỗ cũ không? Cũng đã lâu rồi không ghé...
- MỘT LÁT SAU
- -Trong một quán phở nhỏ ven đường-
- “Phở của hai đứa đây, nóng nóng ngon lắm đó.”
- “Phở Bác Tư vẫn luôn là đỉnh nhất.”
- Thạch Ca dơ ngón cái ra vẻ tuyệt đỉnh, tán thưởng món phở lề đường này không ngừng.
- “Haha! Vậy thì ăn cho nhiều vào, cũng lâu rồi hai đứa không ghé, xém chút bác còn tưởng hai đứa quên phở chỗ bác rồi chứ.”
- “Nào có ạ, mấy món cao sang đắt tiền trong nhà hàng cao cấp đằng kia cũng chẳng bằng một nửa vị của chỗ bác.”
- “Đừng nói vậy chứ, bác biết tay nghề của bác vẫn luôn là tuyệt đỉnh mà.”
- Bác Tư tay chống nạnh, mặt vui phơi phới trước lời ngọt của anh.
- “Dạ vâng.”
- “Thôi ăn đi nha, bác còn phải làm thêm vài tô cho bàn kia.”
- Nói xong bác liền đi vội mất, dù cho thân hình có chút ục ịch, mập mạp nhưng bác vẫn rất nhanh nhẹn. Ở cái độ tuổi 55 ấy, tóc tuy đã trắng phơ phớ một nửa nhưng vì sinh sống vẫn phải lam lũ đến tận nửa đêm là chuyện thường.
- Chương trước
Comments (0)
See all