Chu Thừa Hạo không cần biết tình hình bên ngoài thế nào, chỉ yên lặng ở trong phòng đọc xong mấy cuốn binh thư được gửi về từ biên cương. Tiếng gõ cửa đột nhiên vọng đến, gã khẽ cau mày mà cuộn cuốn thẻ tre trên tay rồi đi ra mở cửa. Ả nha hoàn rón rén ở trước cửa phòng, Chu Thừa Hạo hỏi mấy câu nhưng không thấy nàng trả lời mà đến cuối cùng gã mới biết, nàng không nói được. Gã cố gắng nhìn nàng ra hiệu, liền biết người nọ đã quay trở về còn triệu tập mình đành gật đầu tỏ ý đã hiểu, quay người đóng cửa.
Gã chỉnh trang lại trang phục của mình, nhìn mấy cuốn binh thư trên án thư nhỏ lại không nhịn được, nhấc một cuốn thẻ tre giấu ở trong ống tay áo rồi vội vàng đến thư phòng. Khi Chu Thừa Hạo bước vào bên trong, thấy hai người nọ đang ngồi ở bên cạnh án thư lật đi lật lại vài phong thư trên tay mà không để ý đến người vừa mới bước vào. Mà gã cũng không để tâm, bỏ qua phần hành lễ rườm rà, tự mình ngồi xuống ghế đối diện với y.
Hàm Bắc day day hai bên thái dương, quả nhiên là ngày đại hỷ đem đến cho y không ít phiền phức. Mà chuyện lần này còn phức tạp hơn nhiều, trong nước xảy ra phiến loạn mà bên phía Ngô Tư mã lại không muốn điều động quân. Chuyện ở đằng sau còn chưa rõ ai giật dây mà đám phiến quân giờ chỉ cách Kinh Thành một ngày đi ngựa, nếu Hàm Bắc chủ động dẫn quân ở thời điểm này, dù có thể giải quyết được vụ loạn nhưng hậu quả phía sau, không cần nói cũng biết là thảm đến mức nào.
“Thái úy, đây không phải là y phục của ngài.” Chu Thừa Hạo chưa rõ tình hình ra sao chỉ có thể xem xét trên người nọ, lại phát hiện ra y vậy mà lại thay sang một bộ y phục khác. “Ngài đừng nói với thuộc hạ bộ y phục này là của Hoàng Thượng, thuộc hạ không tin vào cái cớ này đâu”.
Hàm Bắc giật mình nhìn lên, thấy ánh mắt gã vấn đang chăm chú nhìn bộ y phục trên người mình cũng chỉ có thể mím môi mà cúi đầu xuống. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn nên Hàm Bắc không có ý định lên tiếng giải thích, bộ y phục trên người là của Hoàng Thượng hay của y thì cũng như nhau cả. Ấy vậy mà An Dĩ Tường một mực muốn biết nguyên do. Thời điểm Hàm Bắc hồi phủ, tuy cậu cũng cảm thấy y có chút kỳ quái nhưng lại không thể phát giác ra điểm nào, nhờ vào một câu nói của Chu Thừa Hạo mới có thể nhận ra. Hàm Bắc nhìn thấy tia nghi ngờ trong ánh mắt của cậu, chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Các ngươi khỏi cần nghĩ nhiều, bộ y phục ta mặc quả thực là của Hoàng Thượng.” Hàm Bắc nhàn nhạt lên tiếng đánh vỡ sự im lặng trong thư phòng, đưa tay gẩy gẩy vạt áo ở bên hông, nói thêm: “Trong cung xảy ra chút chuyện, y phục của ta vô tình bị người làm bẩn nên Hoàng Thượng mới ban cho ta hồng y này”.
Chu Thừa Hạo cùng An Dĩ Tường nhìn nhau, nhưng không ai nói thêm câu nào. Nếu y đã nói vậy thì cứ cho là như vậy đi, dù sao thì đúng sai cũng chẳng quan trọng đến thế. Nếu như bản thân đã quyết định đi theo Thái úy, thì cho dù có ở trên chiến trường hay không thì vẫn phải tin tưởng tuyệt đối. Mà hai người họ từ trước tới nay lại chưa từng nghi ngờ Hàm Bắc, nên y nói thế nào thì chính là như thế đó và họ một lòng tuân theo.
Mà Hàm Bắc cũng không tiện nhắc đến chuyện xảy ra ở trong cung, dù sao thì với y, chuyện xử lý đám phiến quân vẫn quan trọng hơn. Y nhấc tay, đem tập phong thư đưa cho Chu Thừa Hạo, nói gã xem qua một chút. Chu Thừa Hạo cung kính nhận lấy, nhìn vài tờ giấy tuyên vẫn còn mờ mờ dấu đỏ cấp báo, trong lòng đã vô cùng nhộn nhạo.
Với tình hình hiện tại, triều đình không thể không điều động quân. Nhưng phía Ngô Tư mã vẫn án binh bất động, những phong thư cấp lại không đến được tay lão ta. Với tình thế hiện nay, việc Hàm Thái úy muốn nhúng tay vào cũng là điều dễ hiểu, nhưng y lại không thể gây thêm phiền phức cho Hoàng Thượng, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
“Thư cấp đều ở đây, bên phía Ngô Tư mã không nhận được hay là chưa về?” Chu Đề đốc không ngẩng đầu lên, đọc đi đọc lại những vấn đề viết trong thư cấp. “Với tình hình hiện tại, ta vẫn phải xem sắc mặt của lão ta trước đã”.
“Thuộc hạ hồi chiều có qua phủ Tư mã một lần, mặc dù đã nhờ người chuyển thư cấp đến cho lão ta nhưng đều bị trả lại”. An Phó tướng vừa nhắc đến lão, cơn giận suýt chút nữa được nhóm lên lần nữa. “Lão ta còn nói mấy Thái thú các huyện thị đều đang gạt người, nên lão không quản”.
“Mặc dù từ ngữ bên trong thư cấp vô cùng hỗn loạn, nhưng thuộc hạ có thể xác định việc phiến loạn dẫn quân đến Lãng Nhai là thật. Nếu bên phía Ngô Tư mã đã không muốn động tay, chúng ta có thể toàn quyền điều động quân binh.” Gã nghe xong không có phản ứng gì, chỉ cười khẩy một tiếng mà nhẹ nhàng nói thêm: “Hơn nữa, cho dù chuyện này có đến tai Hoàng Thượng cũng chẳng thể trách lên đầu chúng ta. Dù sao thì chính Ngô Tư mã mới là người đùn đẩy trách nhiệm, ta cũng đâu có cướp công”.
“Ta biết là như vậy, nhưng mà…”.
Hàm Thái úy ngẫm nghĩ hồi lâu. Không nói đến kẻ đứng sau giật dây đám phiến quân làm loạn, chỉ nói đến thái độ thờ ơ của Ngô Tư mã đã có thể nghi ngờ lão có liên quan đến chuyện này. Nếu không, khi lão biết trong nước xảy ra vụ loạn tại sao vẫn ung dung như vậy, lại còn đuổi người của phủ Thái úy?
Nếu nói Ngô Tư mã để ý đến việc lần trước, bản thân vì y mà bị khiển trách công khai, thù hận làm cho mờ mắt nên nghĩ Hàm Thái úy bịa đặt cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Hàm Thái úy trước giờ làm việc thế nào, không phải lão không rõ nên cho dù có thù ghét cỡ nào thì Ngô Tư Mã cũng không thể làm càn như vậy được.
Cuối cùng, cũng chỉ có một cái cớ để có thể lý giải chuyện này. Hàm Bắc chưa cần biết đám phiến quân là do ai giật dây nhưng trong chuyện này, chắc chắn không thiếu phần của Ngô Tư mã. Hàm Thái úy nâng chén trà cười lạnh, lần này không biết Ngô Tư mã sẽ dùng lý do gì để thoát tội.
“Điều động quân binh dẹp phiến loạn.” Hàm Thái úy nhanh chóng hạ lệnh, đưa tay cầm lấy tập phong thư trên bàn. “Chu Đề đốc, ngươi đi tập hợp quân binh. Nửa canh giờ sau, ngươi cùng ta xuất phát đến Lãng Nhai”.
Chu Thừa Hạo quỳ xuống nhận lệnh, gã không dám chậm trễ nhanh chóng lao ra, một trái hai phải điều quân binh.
Hàm Thái úy nhìn phong thái nhanh nhẹn của người nọ, vô cùng hài lòng. Nhìn sang An Phó tướng đang trong trạng thái chờ lệnh, người này ngày thường có chút hấp tấp nhưng khi giao việc lại tuyệt đối đáng tin. Y giao tập thư cấp cho cậu, lặng lẽ nói:
“An Phó tướng, ngươi viết giúp ta một phong thư gửi cho Ngụy Ngự sử, bảo lão ta chú ý đến Ngô Tư mã trong thời gian này. Có chuyện gì, lập tức gửi thư cấp cho ta.” Hàm Thái úy vuốt phẳng vạt áo, âm trầm nói thêm: “Ngoài ra, thiết triều ngày mai, ngươi đi thay ta. Ở trên triều đường, ngươi đem toàn bộ sự việc hôm nay bẩm tấu lên Hoàng Thượng. Nếu đám người Diệp Thái sử cùng Ngô Tư mã làm khó ngươi, hắn ở phía trên sẽ làm chủ cho ngươi”.
“Thuộc hạ tuân mệnh”.
An Phó tướng chắp tay thành quyền, cúi người cũng kính nhận lệnh mà nhanh chóng đi làm việc của mình. Hàm Bắc không có thời gian nghỉ ngơi, y đem tâm trạng nặng nề trở về phòng. Y bước đến chiếc giá treo áo giáp bạc, vuốt ve mảnh giáp bị xước trước ngực mà cười khàn.
Sau khi chấn chỉnh hàng ngũ, thời điểm đã tới. Hàm Thái úy cùng Chu Đề đốc cưỡi ngựa đi trước, đám binh lính xoay người chạy bước theo sau. Đoàn người không khua chiêng gõ trống, không cờ hiệu tung bay mà âm thầm phi ngựa ngay trong đêm để lao vào cuộc chiến gian truân phía trước.
Comments (0)
See all