Hắn nhẹ nhàng khuấy đều tách cà phê trên bàn, lạnh nhạt nhìn người đàn ông ngồi phía đối diện. Dương Duệ thấy hắn như vậy, chỉ mỉm cười uống một ngụm trà đắng lại nhìn ra bên ngoài, ngắm quang cảnh xung quanh.
Ông nhìn những đứa trẻ đang nô đùa bên kia đường, trong lòng có chút dịu dàng của một người đàn ông trung niên. Sau cùng ông mới chịu để ý đến người con trai đang khuấy đảo tách cà phê của mình, thở dài một cái: “Vụ lần này, cháu làm tốt lắm. Không còn bắn trật nữa rồi. Hẳn là sau vụ kia, cháu đã phải luyện tập rất nhiều nhỉ?”.
Tiếng cười khẩy vang lên, việc luyện tập này vốn hắn chẳng muốn luyện nhưng nếu bản thân vẫn tiếp tục làm hỏng việc như thế thì hậu quả mà hắn phải nhận tương đối không nhỏ. Sau khi vụ kia xảy ra, người của tổ chức không nể mặt ông già lập tức lôi đầu hắn lên Chương Thiên đài, năm lần bảy lượt muốn bắn chết hắn. Nếu không phải Dương Duệ đứng ra can thiệp, có khi giờ này hắn cũng chẳng thể ngồi đây được nữa.
Giương mắt nhìn khuôn mặt vui vẻ của ông, thật buồn nôn. Hắn chậm rãi uống nốt tách cà phê đang cầm trên tay, suy nghĩ vẩn vơ một hồi. Như nhớ đến chuyện gì, đặt chiếc tách xuống chậm rãi lên tiếng: “Diễm Lệ, cô ta đến đây làm gì?”.
“Cháu gặp con bé rồi à?”. Dương Duệ nghe vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, khẽ cười một cái, đáp lại: “Có con bé ở đây, cháu sẽ không phạm sai lầm nữa. Việc lần trước, người của tổ chức đã không còn tín nhiệm cháu nữa rồi. Nếu cháu còn để xảy ra chuyện, cha cháu e là…”.
Dương Duệ chưa nói hết câu, đã thấy người kia đang cau mày nhìn mình nên không nói nữa. Dù sao hắn cũng là đứa trẻ mà ông nuôi dưỡng từ khi còn bé, vì thế Dương Duệ không nỡ nhìn thấy hắn xảy ra chuyện gì.
“Nạn nhân lần này là tổng giám đốc công ty Lưu Hoa, bên phía cảnh sát chắc chắn sẽ làm chặt vụ này. Vì thế trong khoảng thời gian tới, hẳn sẽ không còn vụ nào nữa cho đến khi vụ này ổn thỏa mới thôi”. Ông bất đắc dĩ thở dài, ngắm nhìn khuôn mặt có chút góc cạnh của hắn muốn nói vài câu an ủi nhưng lại thôi. “Hiện tại cháu có thể tranh thủ tận hưởng cuộc sống của người bình thường được rồi”.
Hắn nghe xong chẳng ư hử gì, chỉ đưa tay cầm lấy chiếc vali màu đen để dưới gầm bàn, đứng dậy rời đi. Dương Duệ nhướng mày, ông quay đầu nhìn người con gái ngồi đằng sau, nhỏ giọng nói vài câu với cô. Diễm Lệ nghe xong gật đầu nhận lệnh, đứng dậy bước về phía con đường mà hắn đi qua.
…
“Hạ Vĩ, sao vẫn chưa thấy cậu ấy đến vậy?”. Thần Thần vừa làm bài tập vừa ngóng ra ngoài, có chút sốt ruột kéo áo người bên cạnh hỏi. “Có khi nào, tên vệ sĩ kia bị lạc đường hay không?”.
“Không biết”. Hạ Vĩ gạt tay cậu ta ra khỏi áo mình, ngước lên nhìn đồng hồ đã gần ba rưỡi chiều, vẫn chưa thấy người đâu. “Có lẽ cậu ta không đến đâu. Cậu tập trung vào làm bài tập đi, sáng mai có bài kiểm tra, đừng làm ẩu nữa”.
Thần Thần nghe xong ỉu xìu, không tự nguyện mà đem bài tập Hóa ra làm nốt. Mặc dù Hạ Vĩ nói vậy, nhưng vẫn lo lắng mà gửi tin nhắn cho tên vệ sĩ kia xem thế nào.
Mà ở phía bên này, tên vệ sĩ chờ mãi vẫn không thấy người xuất hiện, đang định lái xe rời đi lại thấy cậu nhóc khoác balo trên vai đang đi về hướng này. Gã chậm chạp ấn nút kéo cửa kính xuống, hơi nghiêng đầu nhìn người kia, hỏi: “Cậu là Lục Huyên?”.
Lục Huyên nghe thấy có người gọi mình, ném điếu thuốc trên tay, chậm rãi đi qua. Nhìn xuống thấy gã đeo kính đen đang nhìn chòng chọc mình, có chút khó chịu. Sau khi xác nhận thân phận, gã mới buông một câu: “Lên xe đi, cậu ba đang đợi cậu”.
Hắn không thèm hỏi xem cậu ba trong miệng gã là ai, tùy ý mở cửa yên vị ở trong xe. Dù sao chiều nay ngoài người kia ra, cũng chẳng có ai hẹn Lục Huyên vào thời gian này cả, vì thế hắn không suy nghĩ gì nhiều, ngủ một giấc đã rồi tính sau.
Đã lâu rồi, Lục Huyên mới có được một buổi chiều nghỉ ngơi nhưng lại phải vác thân xác đến nhà người ta học bài. Vốn hắn chẳng có ý định đó đâu, nhưng nghĩ đến việc cậu đã có ý giúp đỡ cũng không nên chối bỏ lòng tốt của người ta. Lục Huyên chẳng rõ, tại sao bản thân lại để ý đến thế.
Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự, Lục Huyên mắt nhắm mắt mở ngẩn người nhìn ngôi nhà trước mặt. Cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào lớn đến thế, trong lòng có chút rối loạn bước vào bên trong. Dù sao cũng chỉ là ngôi nhà để ở qua ngày, có nhất thiết phải to vậy không. Và, chẳng biết khi nào bản thân mới có thể ở trong một căn nhà như vậy nữa.
“Cậu ba, khách của cậu đến rồi ạ”. Người làm cẩn thận gõ cửa phòng, ân cần nói. “Cậu ấy đang ở bên ngoài, có cần tôi…”.
“Không cần, tôi ra ngay đây”. Hạ Vĩ bỏ quyển sách xuống, mắt hướng nhìn về phía người đang gục xuống bàn kia, khẽ đẩy nhẹ một cái. “Này, cậu ta đến rồi đấy. Có ra đón hay không?”.
Thần Thần nghe vậy lập tức ngồi dậy, vui vẻ theo cậu ra ngoài đón bạn mới.
Lục Huyên ở ngoài phòng khách, dạo một vòng tham quan đột nhiên dừng bước trước một khung ảnh nhỏ. Khẽ cau mày nhìn tấm ảnh đã cũ, người đàn ông này là…
Chợt có tiếng đằng hắng phía sau, làm cắt đứt trạng thái suy nghĩ của hắn. Hạ Vĩ thấy hắn không chút yên phận nhưng cũng chẳng để tâm đến, chỉ bước đến bên cạnh lấy lại khung ảnh từ tay người kia và đặt lại chỗ cũ.
“Đừng động vào nó”. Hạ Vĩ trầm giọng xuống nói, mắt hơi ửng đỏ mà quay người rời đi. “Mau vào học thôi, mai có bài kiểm tra rồi”.
“Cậu…”. Lục Huyên như muốn nói điều gì nhưng chợt khựng lại, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng người con trai kia, sao khiến hắn cảm thấy tội lỗi đến thế. Thần Thần vẫn thấy hắn đứng đó, vui vẻ tiến đến, lôi kéo Lục Huyên vào trong phòng. Vừa đi vừa kể những câu chuyện bên ngoài đường phố, hắn chẳng mấy mặn mà quan tâm chỉ để ý đến tâm trạng của người kia mà thôi.
Hạ Vĩ thấy hai người khoác vai nhau bước vào, nhướng mày nhìn qua. Thần Thần thấy vậy vội bỏ tay ra khỏi người hắn, lật đật trở về chỗ của mình tiếp tục làm bài. Lục Huyên vẫn đứng đó, mãi mới để ý cậu đang nhìn mình, trong lòng chột dạ ngồi xuống. Vì mai có bài kiểm tra Hóa, nên tạm thời Hạ Vĩ muốn kiểm tra kiến thức của hắn đến đâu mới xem hắn bị rỗng chỗ nào rồi bổ sung sau. Nhưng mà…
“Rốt cuộc cậu làm thế nào mới có thể qua được môn Hóa trong suốt từng ấy năm vậy?”. Hạ Vĩ ngạc nhiên nhìn người đối diện, cậu nhìn khuôn mặt có chút ngơ ngác của hắn, bất đắc dĩ thở dài. “Lục Huyên, cậu thật sự không nhớ gì hết sao?”.
“Tôi xin lỗi”. Lục Huyên gãi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu. Hắn biết rõ bản thân hổng kiến thức rất nhiều, nên mới không muốn đến họp nhóm. Biết thế này, hắn không đến cho xong đỡ mất công bị quở một trận. Vốn tưởng Hạ Vĩ chẳng thèm đoái hoài gì đến mình nữa, Lục Huyên vội cất sách vở vào trong cặp, đứng dậy chuẩn bị đi về lại thấy người kia nắm lấy cổ tay.
“Ngồi xuống đi, tôi giúp cậu ôn lại kiến thức cho bài kiểm tra ngày mai”. Hạ Vĩ chẳng còn cách nào khác, dù sao cũng đã nhận lời thì phải làm đến cùng. “Từ ngày mai, cậu qua sớm một chút, tôi củng cố kiến thức cho cậu”.
“A, không cần”. Lục Huyên nghe vậy vội từ chối, dù sao hắn cũng không quan tâm đến điểm số cho lắm. Nên kiến thức có củng cố hay không cũng vậy cả thôi. “Với cả, tôi cũng có việc riêng nên không thể qua thường xuyên được”.
“Vậy tôi qua chỗ cậu là được”. Cậu xem ra cũng không vừa, nghe hắn muốn từ chối cười khẩy đáp lại. “Sáng đi học trên trường, chiều bận việc chắc tối cũng không bận đến mức không có thời gian để học nhỉ?”.
Lục Huyên nghe xong cũng không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt méo xệch của hắn không biết là đang cười hay đang khóc. Trong lòng cười khổ, nếu nửa tiếng trước quyết định đi chơi bóng rổ, chẳng phải sẽ tốt hơn rồi sao. Giờ ngồi đây lại nhìn lượng kiến thức ngổn ngang trên bàn, hắn thật muốn chết quách cho xong. Hơn nữa, tự dưng đụng phải tên quái đản này, chẳng biết xui đến mấy kiếp mới thoát được đây.
Hạ Vĩ chẳng quan tâm đến thái độ không hợp tác của hắn, đem bài kiểm tra lần trước mà nói qua một lượt. Mặc dù Lục Huyên bị hổng kiến thức khá nhiều, nhưng tốc độ tiếp thu kiến thức của hắn vô cùng nhanh, khiến cho hai người còn lại phải giật mình. Thần Thần có chút tò mò, bỏ mặc bài tập đang làm dở, quay sang gạ gạ hắn hỏi vài câu. Lại thấy Hạ Vĩ đang nhìn mình, vội quay trở về bàn làm nốt bài tập.
“Cậu có thể tiếp thu nhanh như vậy, sao lại bị hổng kiến thức nhiều đến thế?”. Hạ Vĩ nhìn kết quả mà hắn tính ra, so với đáp án cũng không sai biệt nhiều lắm lại không ngừng thắc mắc.
“Là tôi không muốn học”. Hắn cắn cẩu đáp. Trước giờ, Lục Huyên ghét nhất người khác hỏi hắn chuyện này. Dù hắn biết rõ, bản thân mình tiếp thu kiến thức cũng không đến nỗi tệ nhưng vì một số chuyện mà hắn không thể học hành cho đàng hoàng. Kiến thức cũng vì thế mà trôi tuột, chẳng đọng lại vào đầu hắn được bao nhiêu.
Hạ Vĩ thấy tâm trạng hắn có vẻ không tốt, nên cũng không nói gì thêm. Không khí trong phòng bỗng trầm xuống. Cậu có chút ngắc ngứ không biết làm thế nào, có lẽ cậu cũng nhận ra câu hỏi vừa rồi đã chạm vào lòng tự tôn của hắn nên hết nhìn hắn rồi nhìn xuống đống bài tập trên bàn.
Lục Huyên ngước mắt lên nhìn, thấy cậu như vậy, trong lòng chợt cảm thấy có lỗi. Dù sao chuyện này cũng là việc riêng của hắn, không thể vì một câu hỏi mà đổ hết lên người ta như vậy được. Thế là dù không tình nguyện nhưng vẫn cầm tập đề đang làm dở trên bàn, tiếp tục cắn bút ngồi làm.
“Hạ Vĩ, câu này nên làm thế nào?”. Lục Huyên dùng bút khều khều người kia một cái, ấp úng lên tiếng hỏi. “Giúp tôi một chút, được không?”.
“A, cái này…”. Hạ Vĩ ngẩng đầu lên nhìn, thấy ánh mắt ngoan như chú cún con của hắn, khẽ cười. “Cậu viết phương trình hóa học ra, tiếp theo…”.
Lục Huyên nghe qua một lần, rồi theo đó mà làm. Mặc dù vẫn còn sai sót, nhưng cũng không đến nỗi quá khó như hắn tưởng.
Trời cũng bắt đầu tối dần, mà còn đống bài tập chưa làm xong. Lục Huyên vẫn chưa nắm được hết lượng kiến thức cần nhớ, vậy là Thần Thần rủ rê hắn ở lại nhà của Hạ Vĩ ăn cơm tối rồi học tiếp. Lục Huyên còn chuyện cần làm ở nhà, không tiện ở lại nên đành từ chối. Hạ Vĩ thấy hắn như vậy cũng không ép nữa, bảo tên vệ sĩ hồi chiều đưa hắn về.
Lúc ba người bước đến phòng khách, thấy một người con trai tầm khoảng hai tám, hai chín đang ngồi đọc báo ở ghế sô pha. Lục Huyên khẽ cau mày nhìn lại, tựa như đang dò xét người nọ. Mà anh cũng nhận ra, ngước mắt lên nhìn.
“Anh hai, anh về rồi”. Hạ Vĩ ôn tồn lên tiếng. Thấy anh đang nhìn người đang đứng phía sau mình, nhanh chóng giới thiệu. “Anh hai, đây là Lục Huyên, bạn học của em. Còn đây là Hạ Tranh, anh trai tôi”.
Lục Huyên khẽ cúi đầu chào một cái, anh lạnh nhạt đáp lại. Như có như không, lên tiếng hỏi: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, mấy đứa còn định đi đâu?”.
“Dạ không, em đang định nhờ người đưa Lục Huyên về thôi”. Cậu có chút khó hiểu nhìn anh trai mình, trước giờ không thấy anh đối xử với mọi người như vậy. Là có chuyện gì hay sao?
“Nếu vậy, mấy đứa ở nhà đi. Anh đưa cậu ấy về, dù sao anh cũng ra ngoài bây giờ”.
Không cần đợi cậu phản ứng lại, Hạ Tranh đã ra hiệu bảo hắn ra ngoài. Lục Huyên chợt thở gấp, nhưng không hề chậm trễ quay sang nói lời tạm biệt với hai người bạn mới quen của mình rồi bước lên chiếc xe màu đen đang đỗ ở trước cửa.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ trước một con hẻm nhỏ. Khi Lục Huyên chuẩn bị bước xuống, người đàn ông ngồi ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Tôi không biết cậu đang có âm mưu gì, nhưng tốt nhất cậu nên tránh xa Hạ Vĩ. Nếu không, đừng trách tôi”.

Comments (0)
See all