Ấm nước sôi vang vọng khắp căn phòng nhỏ, nhưng Lục Huyên chẳng mấy bận tâm về nó. Sau khi về tới nhà, ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn lên tấm ảnh chi chít những lỗ nhỏ do phi tiêu để lại ở trên tường, mà trong đầu rối rắm với những suy nghĩ không đầu không đuôi của mình. Từ trước tới nay, Lục Huyên chưa từng để tâm đến những việc mà bản thân gây ra sẽ phải nhận hậu quả như thế nào chỉ cho đến ngày hôm nay, hắn mới cảm nhận được điều gì đó mà trước nay bản thân chưa từng trải qua.
Tiếng gào thét át đi những câu cười đùa ở phòng bên cạnh, đôi mắt của hắn đã bắt đầu nổi gân máu nhưng lại chẳng thể làm dịu đi cơn bực tức ở trong lòng. Lục Huyên không biết vì sao bản thân lại tức giận với chính mình, cũng chẳng rõ vì lý do gì mà hắn cảm thấy bất lực đến như thế. Mãi đến khi cổ họng khản đặc thì hắn mới chịu dừng lại, tiếng thở dài vang lên một cách vô thức, cho dù có làm cách nào đi nữa cũng không thể khiến tâm trạng của hắn tốt lên. Lục Huyên chầm chậm đứng dậy, vươn tay tắt ấm nước vẫn còn đang kêu inh ỏi ở trong góc phòng.
Sau khi cởi ra bộ đồ thể thao màu xanh đen trên người, mới để lộ tấm lưng trần phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, có cả cũ lẫn mới của hắn. Nếu như không biết những vết thương này do chính Lục Huyên tạo ra, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn ở bên ngoài gây sự với đám côn đồ ngoài kia. Mặc cho dòng nước nóng xối lên người, Lục Huyên cắn răng chịu đựng sự đau xót ở trên lưng mình mà tắm qua loa cho xong.
Chiếc điện thoại ở trên bàn khẽ reo lên một tiếng, Lục Huyên không để ý đến chỉ cặm cụi nấu một nồi mì nhỏ để bỏ vào chiếc bụng rỗng của mình. Sau khi ăn xong đống hổ lốn ở trong nồi, hắn mới kiểm tra lại điện thoại của mình. Có hai tin nhắn gửi đến, một cái do hắn không muốn đọc nên nhanh chóng xóa đi, tin nhắn còn lại là của Hạ Vĩ.
‘Cậu cố gắng làm nốt đề hóa vừa rồi, xong mai mang lên tôi kiểm tra. Lần kiểm tra này với cậu hơi gấp, nên khó có thể đạt được điểm số tương đối nhưng cũng không cần lo lắng’.
Lục Huyên đọc xong không trả lời lại, liếc mắt nhìn đống sách vở bị hắn ném loạn ở trên giường cũng chỉ tặc lưỡi một cái rồi đi ngủ. Điểm số với hắn vốn không quan trọng đến thế, dù Hạ Vĩ có để ý đến hắn cỡ nào cũng chẳng thể lay chuyển được suy nghĩ thiển cận của Lục Huyên. Đến cuối cùng thì hắn vẫn phụ lòng tốt của cậu mà thôi.
…
Tiếng chuông reo vào lớp vang lên, mà Lục Huyên vẫn chưa đến lớp. Hạ Vĩ khẽ cau mày nhìn về phía cửa, thầm nghĩ có lẽ hôm nay hắn đi học muộn nên cậu đành làm nốt bài tập dang dở của mình. Mà Thần Thần ngồi ở phía trên, trong lòng đã nóng như lửa đốt mà cứ mải nhìn về phía cửa nhưng không dám nói câu gì.
Đến khi tiết học đầu tiên diễn ra được một nửa, cậu mới chợt nhận ra Lục Huyên hôm nay bỏ học. Cơn giận khẽ dâng trào ở trong lòng, Hạ Vĩ không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, là vì hắn không muốn cậu kèm cặp nên mới dùng cách này để chống đối cậu? Nhưng dù lý do gì đi nữa, cũng không phải cái cớ để Lục Huyên bỏ học ngày hôm nay.
Cho dù Hạ Vĩ có làm cách nào cũng không thể liên lạc được với Lục Huyên, điện thoại hắn luôn để chế độ tắt máy mà cậu cũng không thể bỏ học để chạy đi tìm. Cuối cùng, cậu đành mặc kệ để hắn bỏ học một buổi, sau khi tan học mới tìm hắn nói chuyện sau.
Tiết kiểm tra hóa không vì vắng Lục Huyên mà dời lại, tuy rằng thầy giáo có lên tiếng trách cứ vài câu nhưng cuối cùng vẫn phát đề kiểm tra. Hạ Vĩ nhìn đề kiểm tra mà không khỏi tức giận, mặc dù việc Lục Huyên bỏ thi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cậu nhưng trong lòng Hạ Vĩ vẫn cảm thấy buồn bực.
…
Tiệm bánh ngọt bên đường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, nhìn quần áo lẫn tóc tai không giống với người ở đây. Những người qua đường nhìn thấy ông đứng ở bên ngoài gọi tên một người nào đó mà chỉ trỏ bàn tán một hồi, cho dù nhân viên tiệm bánh nói thế nào thì ông vẫn không chịu rời đi.
Sáng nay dậy muộn nên Lục Huyên chỉ còn cách mang chiếc bụng đói đến trường, tuy nói hắn không muốn học nhưng dù sao cũng chỉ còn năm cuối cấp nên hắn đành cố gắng hoàn thành chương trình học của mình. Lục Huyên đeo balo đứng ở bên vệ đường, nhìn thân hình quen thuộc đang náo loạn cả tiệm bánh của người ta mà trong lòng đau xót. Hắn không nghĩ ông có thể tìm được đến đây, cũng không nghĩ ông vẫn đi tìm mình trong suốt những năm dài đằng đẵng như vậy.
“Côn Minh, con có đó không? Cha mua cho con chiếc bánh ngọt vị vani con thích này, mau mau lại đây ăn một miếng cho cha xem”.
Tiếng gọi vang lên trong sự náo nhiệt của đường phố, Lục Huyên biết ông đang gọi mình nhưng hắn không muốn gặp ông. Tiếng thở dài bất lực khiến hắn chẳng thể làm gì ngoài việc nhắm mắt quay lưng rời đi, mặc cho ông vẫn đang gọi mình và cả những tiếng xì xào xung quanh.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, có một chiếc xe ô tô màu trắng đỗ bên cạnh. Là xe của bệnh viện tâm thần. Mọi người dáo dác nhìn nhau, không rõ là ai gọi điện nhưng rõ ràng mọi việc đã được xử lý ổn thỏa. Nhân viên tiệm bánh nhìn mấy vị bác sĩ mặc áo blouse đang cưỡng chế ông lên xe mà trong lòng thương cảm, lấy từ trong tủ ra một chiếc bánh ngọt vị vani, cẩn thận đưa cho ông.
Ông lão nhìn chiếc bánh ngọt cô đưa, tiếng cười khanh khách vang lên rồi lại cúi đầu cảm cô mãi, cuối cùng ông cầm chiếc bánh ngọt vị vani mà con trai thích cùng vị bác sĩ bước lên xe rời đi.
Lục Huyên đứng nơi góc khuất nhìn sang, thấy ông như vậy cũng chỉ có thể lén lút lau đi nước mắt còn vương trên khóe mi. Hắn không muốn gặp ông dù chỉ một lần, mà hắn cũng không muốn tha thứ cho ông, sau bao nhiêu việc ông gây ra cho hắn.
Sau khi chiếc xe rời khỏi, Lục Huyên cũng chẳng còn tâm trạng đến trường, mà hắn cũng quên mất hôm nay có bài kiểm tra nên cứ thế mà trở về phòng trọ.
Trái tim hắn lúc này như có ai bóp nghẹn, sự uất hận trong lòng mãi không được giải tỏa mà gào khóc trong đau đớn. Cơn ho cùng thở gấp lần lượt kéo đến khiến hắn không thở nổi, Lục Huyên chẳng thể tìm ra thứ gì chỉ có thể nắm chặt bàn tay tự đấm lên ngực của mình.
Cơn nôn khan trào dâng trong cổ họng, Lục Huyên dần mất tự chủ mà chạy vào nhà vệ sinh. Những bước đi loạng choạng khiến hắn vấp ngã mấy lần, cuối cùng hắn chỉ có thể vô thức nôn xuống nền nhà. Dư vị chua ngòm của đống bầy nhầy vừa mới nôn khiến hắn ghê tởm, nhưng Lục Huyên chẳng còn sức lực dọn dẹp đành để đó mà uống sạch cốc nước để trên bàn từ tối qua, rồi nằm xuống giường đi ngủ.
Tiếng ồn ào ở bên ngoài khiến Lục Huyên tỉnh khỏi giấc mộng, hắn lật đật ngồi dậy mà nhìn quanh phòng. Hắn không muốn làm gì với tâm trạng tệ hại như này, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy dọn đi bãi nôn ở giữa nhà.
Căn phòng được trả lại sự sạch sẽ ban đầu, Lục Huyên cũng không còn cảm thấy gợn gợn ở trong cổ họng như vừa nãy. Hắn lục tìm trong tủ, lấy ra một chai rượu trắng ngà cùng với một chiếc chén nhỏ, ngồi ở trên giường nhâm nhi chén rượu trên tay.
…
Sau khi tan học, Hạ Vĩ cùng Thần Thần không trở về nhà mà chạy đi tìm Lục Huyên. Tuy hai người chưa từng đến nơi ở của hắn, nhưng được tên vệ sĩ hôm nọ chỉ dẫn nên cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm được chỗ trọ của Lục Huyên.
Trong số những căn phòng náo nhiệt bên cạnh, chỉ có duy nhất căn phòng nhỏ im lìm ở cuối dãy mới thu hút sự chú ý của Hạ Vĩ. Mặc dù không có ai để hỏi thăm, nhưng cậu vẫn chắc chắn Lục Huyên ở trong căn phòng này. Hạ Vĩ không lên tiếng chỉ đưa tay lên gõ cửa, sau lần gõ đầu tiên không thấy bên trong có tiếng động, có lẽ là hắn đang ngủ nên cậu gõ cửa lần nữa.
Lục Huyên mở to hai mắt nhìn về phía cánh cửa, ngoại trừ lão già thì không ai biết hắn ở đây. Lục Huyên thận trọng đặt chai rượu xuống, nhẹ nhàng bước đến phía cửa mà chạm lên tay nắm. Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, hắn hít một hơi thật dài mà dè dặt lên tiếng: “Ai?”.
“Là tôi, Hạ Vĩ”. Hạ Vĩ nghe giọng hắn có hơi khàn lại vô cùng cẩn trọng, dường như hắn đang sợ hãi điều gì đó mà cậu không biết. Hạ Vĩ thấy bên trong không có động tĩnh, lại nói thêm: “Hôm nay không thấy cậu đến lớp, nên tôi qua xem cậu thế nào. Có thể mở cửa cho tôi vào được không?”.
Không có tiếng đáp lại, Hạ Vĩ cũng không sốt ruột, yên lặng chờ đợi. Phải đến một lúc sau, Lục Huyên mới mở cửa cho cậu. Nhìn hai người đang đứng trước cửa, lúc này hắn mới nhớ ra hôm nay có bài kiểm tra nhưng trong lòng cũng chẳng thể quản nhiều được đến thế. Lục Huyên nghiêng người, chừa chỗ cho hai người vào phòng.
Ánh mắt vừa mới nhìn thấy hắn, Hạ Vĩ đã có chút khó chịu. Cậu có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Lục Huyên nhưng không nói gì, Thần Thần lại chẳng để ý đến điều đó mà nhìn khắp xung quanh phòng, đánh giá qua một lượt.
“Hai cậu đến có việc gì không?”. Lục Huyên không phải người tốt đẹp gì, cho dù có người đến cũng không buồn rót nước mời họ. Hắn đứng dựa vào cánh cửa sắp mục nát của mình, chậm chạp lên tiếng. “Nếu không thì ngồi một lúc rồi trở về đi, chiều tôi còn có việc?”.
“Tại sao hôm nay lại bỏ học? Cậu có nhớ hôm nay có bài kiểm tra hay không?”. Hạ Vĩ cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, giương mắt lên nhìn hắn mà hỏi lại. “Tại sao tôi gọi điện, cậu không nghe máy?”.
“Điện thoại hết pin, không nhận được”. Thái độ của hắn hôm nay vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt không nhìn cậu mà đáp lại. “Nói thật với cậu, tôi từ trước tới giờ không hề muốn học, nên có bỏ học hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Sau này cũng không phiền cậu kèm cặp cho tôi nữa, dù sao tôi cũng không xứng”.
“Cái gì mà xứng với chả không xứng”. Cậu nghe xong không khỏi tức giận, cầm vỏ chai rỗng bên cạnh mà ném thẳng về phía hắn mà gào lên. “Lục Huyên, rốt cuộc cậu coi tôi là gì? Cứ coi như cậu không coi tôi là bạn đi, vậy còn hôm qua thì sao, là ai mong muốn tôi giúp đỡ, là ai lên tiếng cầu tôi kèm cặp cho mình? Để rồi bây giờ cậu nói không xứng với tôi. Con mẹ nó, ông đây vì cậu mà lo lắng cả buổi vậy mà cậu lại ở nhà bê tha uống rượu, giờ còn dám nói xứng hay không xứng với tôi à?”.
“Những lời nói đó, cũng chỉ là lời nói đùa của tôi mà thôi, cậu tưởng thật sao?”. Hắn cười nhạt, gạt đi những mảnh thủy tinh vương trên chiếc áo phông của mình, chậm rãi nói thêm. “Hạ Vĩ, cậu quá ngây thơ rồi. Hôm qua tôi nói vậy, chỉ là vì muốn trêu ghẹo cậu thôi chứ cậu thực sự nghĩ tôi muốn cậu kèm cặp cho mình là vì bản thân tôi muốn học thật sao?”.
“Cậu…”.
Thần Thần đứng ở một bên thấy hai người không giữ được bình tĩnh, vội vàng kéo Hạ Vĩ rời đi. Mặc dù cậu ta từ đầu đến cuối không nói câu gì, nhưng nghe Lục Huyên nói vậy cũng không khỏi cảm thấy thất vọng. Dù sao Thần Thần cũng đã từng mong muốn làm bạn với hắn, vậy mà Lục Huyên lại đổ một gáo nước lạnh cho cậu ta như vậy, cuối cùng cũng chỉ biết trách bản thân ảo tưởng mà thôi.
“Lục Huyên, tôi thật sự thất vọng vì cậu. Từ giờ, coi như chúng ta chưa từng quen biết. Tạm biệt”.

Comments (0)
See all