Căn phòng chật chội trở nên trống vắng lạ thường, ánh mắt vô hồn của Lục Huyên vẫn nhìn chăm chăm về phía cánh cổng mở toang tựa như bản thân đã đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng. Bàn tay buông thõng bên mép quần bỗng siết chặt lại, tấm ảnh trong tay đã bị vò nát khiến hắn chẳng thể nhìn ra khuôn mặt của người đàn ông đó nữa.
Ném tấm ảnh vào sọt rác bên cạnh, hắn thuận tay đóng cánh cửa lại rồi lật đật dọn mảnh thủy tinh ở dưới nền nhà. Tiếng thủy tinh va chạm vào nhau khiến trái tim hắn bóp chặt đến nghẹt thở, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Hạ Vĩ, tâm trạng hắn vốn đã không tốt lại trở nên nặng nề hơn. Nếu như lúc đó hắn không mất bình tĩnh, phải chăng đã có thể cứu vãn tình hình mà Hạ Vĩ cũng sẽ không vì thế mà tức giận bỏ đi. Mặc dù tối đó Hạ Tranh lên tiếng cảnh báo nhưng hắn hoàn toàn có thể không cần nghe theo, nhưng ở một góc độ nào đó thì Lục Huyên cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai. Chỉ là hắn không nghĩ đến mọi việc lại đi quá xa so với dự tính ban đầu, và cũng không ngờ trong lúc say bản thân có thể nói ra những lời khiến cậu bị tổn thương nhiều đến thế.
Nét mặt khó coi của Lục Huyên khi nhìn tập đề cương hóa ở trên bàn trông có vẻ còn mới, tựa như tờ đề này là do cậu để lại. Tiếng thở dài vang vọng khắp căn phòng nhỏ, hắn chậm chạp cầm tập đề cương để lên kệ sách trên đầu giường. Từ từ tiến vào giấc ngủ sâu.
…
Thần Thần nhìn sắc mặt không tốt của Hạ Vĩ chỉ biết thở dài mà ngồi bên cạnh, cậu ta vừa muốn mở miệng an ủi nhưng lại không biết nói gì đành im lặng, làm nốt bài tập dang dở của mình. Mặc dù Hạ Vĩ ngoài mặt vẫn như trước mà coi như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy rối bời.
Cậu không rõ vì sao khi nghe những lời nói của Lục Huyên, bản thân đột nhiên lại cảm thấy bị tổn thương. Có chăng là vì từ trước tới nay, Hạ Vĩ chưa từng bị đối xử tệ bạc nên đối với thái độ của Lục Huyên, cậu có chút thất vọng. Nhìn xuống đề toán đã bị gạch bỏ khá nhiều, khiến tâm trạng cậu trở nên tệ đi mà chẳng rõ vì sao.
“Hạ Vĩ, bài này làm thế…”. Thần Thần cắn nắp bút mãi vẫn không nghĩ ra cách làm, đành quay sang Hạ Vĩ hỏi bài nhưng khi vừa nhìn thấy tờ đề bị gạch xóa đến nhàu nát ở trên bàn mà hoảng hốt nói: “Cậu sao vậy? Có phải là vì những lời nói hồi trưa của Lục Huyên không? Cậu để ý làm gì chứ, nếu Lục Huyên đã không biết ơn những gì cậu làm cho mình thì cậu chẳng cần phải bận tâm đến cậu ta làm gì. Cứ mặc kệ cậu ta đi, dù sao cậu ta cũng đâu có cần mình”.
“Ồn ào”. Hạ Vĩ khẽ cau mày mà kêu lên một tiếng, cậu tức giận mà vò nát tờ đề trên bàn rồi ném vào sọt rác, nói thêm: “Nay mình mệt rồi, cậu về trước đi. Có gì mai lên lớp nói tiếp”.
“A, được. Nhưng mà, cậu không sao thật đấy chứ?”. Cậu ta vẫn chẳng thể yên tâm khi để cậu một mình như vậy, có chút thăm dò mà lên tiếng hỏi: “Không thì chúng ta đi dạo phố một chút đi, dù gì mình cũng có đồ cần mua…”.
“Không cần đâu, mình không sao. Chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi, đừng lo”. Cậu vội vã lắc đầu từ chối, lại nhấc ly trà đã nguội lạnh ở trên bàn mà uống một ngụm. “Sáng mai đi sớm một chút, đừng trễ giờ”.
“Biết rồi mà. Vậy mình về đây, có gì thì gọi cho mình luôn nhé”.
Thần Thần nói rồi cũng nhanh chóng sắp sách vở đi về.
Ngay khi căn phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó, một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má cao gầy của cậu. Hạ Vĩ hoảng hốt mà vội vàng lau nước mắt, không rõ có phải vì Lục Huyên mà khóc hay chẳng qua nỗi đau tụ đầy trong lồng ngực và chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng đã đủ khiến nó trực trào ra.
Tiếng thét vang vọng khắp căn phòng nhỏ, chồng sách trên bàn bị Hạ Vĩ vô tình đẩy xuống mà vương vãi trên sàn nhà. Cơn giận trong lòng cũng đã vơi đi nhưng đổi lại là sự tổn thương và bất lực đến cùng cực. Cho dù Hạ Vĩ có làm cách nào đi chăng nữa, kể cả cậu coi như không để tâm đến những lời của Lục Huyên nhưng vẫn chẳng thể vơi đi nỗi buồn.
Hạ Tranh ở bên ngoài phòng, nghe tiếng khóc của em trai mình mà chẳng thể làm gì. Từ ngày cha mất, anh vì tiếp quản sản nghiệp của ông nên chẳng mấy khi ở nhà. Cũng chính vì thế mà Hạ Tranh ít để ý đến em trai mình hơn, khiến khoảng cách giữa hai người vốn đã không gần gũi giờ càng xa cách hơn. Anh không rõ khi nói ra những lời cảnh báo đối với hắn là đúng hay sai, cũng chẳng thể biết được điều này sẽ ảnh hưởng tới Hạ Vĩ đến mức nào. Nhưng khi thấy cậu như vậy, anh biết bản thân sai thật rồi.
“Em trai, anh xin lỗi”.
…
Lục Huyên đã không đến lớp cả một tuần nay, tựa như hắn chẳng mấy để tâm đến chuyện học hành của bản thân giống như ngày đó hắn đã nói. Hạ Vĩ ngồi ngẩn người nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh mình mà trong lòng hụt hẫng, cậu muốn nói chuyện với hắn, cho dù kết quả nhận được có như thế nào thì Hạ Vĩ vẫn sẽ chấp nhận.
Chỉ là cậu không có dũng khí để chạy đi tìm Lục Huyên lần nữa, Hạ Vĩ cảm thấy bản thân khi đứng trước mặt hắn đã không thể nói ra những lời tự tin như trước. Gì mà sẽ giúp hắn vượt qua kỳ kiểm tra này, cái gì mà sẽ giúp đỡ hắn trong học tập chứ? Chẳng qua là sự dối trá để che lấp đi yếu điểm của bản thân mà thôi, còn nếu như không phải vậy thì Lục Huyên đã chẳng tỏ thái độ rạch ròi như thế với cậu rồi. Hạ Vĩ chẳng qua muốn che đi sự thương tổn ở trong lòng mới cố gắng mạnh mẽ, ép bản thân làm những việc không muốn để rồi nhận lại sự thất vọng và tổn thương. Và đó là sự lựa chọn của cậu, Hạ Vĩ làm sao dám lên tiếng oán trách hắn cơ chứ.
“Hạ Vĩ, nếu không thì chúng ta đi tìm Lục Huyên đi”. Mặc dù Thần Thần chẳng muốn gặp hắn chút nào, nhưng thấy cậu như vậy, bản thân lại không nỡ. “Có thể ngày hôm đó Lục Huyên say rượu nên mới nói ra những lời như thế. Chúng ta gặp cậu ta lần nữa để nói chuyện cho rõ ràng, nếu lần này Lục Huyên vẫn còn như vậy thì cậu cũng không cần để ý đến nữa. Mặc kệ cậu ta đi!”
“Nếu như cậu ta không muốn gặp mình thì sao?”. Hạ Vĩ bứt rứt trong lòng, có chút phân vân mà suy nghĩ một hồi. “Dù gì ngày đó rời đi không mấy vui vẻ, giờ lại chạy đi tìm cậu ta, dường như có chút không thỏa đáng”.
“Vậy cậu cứ mãi như thế này mà chờ cậu ta tự mình đến tìm sao?”. Cậu ta không yên tâm chút nào mà lên tiếng trách mắng. “Cậu cứ như như thế này, mình thực sự không yên tâm. Đi, mình cùng cậu đi tìm Lục Huyên, hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ”.
Không đợi Hạ Vĩ trả lời, Thần Thần vội vàng cất sách vở vào trong cặp rồi kéo cậu rời khỏi lớp học. Dù sao tiết cuối cùng cũng là tiết tự học, cũng có khá nhiều học sinh không ở lại lớp nên khi hai người bỏ về cũng chẳng có mấy ai ngạc nhiên.
Thời điểm hai người đứng ở trước cửa phòng trọ, nhìn cánh cửa khóa chặt mà không biết phải làm gì tiếp theo. Lục Huyên chẳng rõ đi đâu mà hai người lại không thể gọi được cho hắn, tiếng báo máy bận cứ vang lên suốt trong chiếc điện thoại nhỏ.
Trái tim cậu đập mạnh liên hồi, lại có cảm giác bất an đến lạ thường. Không rõ vì lý do gì mà chân tay Hạ Vĩ bắt đầu run rẩy và khuôn mặt đã tái đi vài phần. Thần Thần ở bên cạnh thấy sắc mặt cậu không tốt, có chút sợ hãi mà nhanh chóng dìu cậu rời đi.
Ngay khi hai người vừa bước chân ra khỏi cánh cổng sắt, chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc đỗ ngay trước mặt.
“Anh hai. Hạ Vĩ, cậu ấy…”.
…
Lục Huyên nhìn cây cột chống ở trước mặt. Cuối cùng hắn vẫn phải đến bước đường này, cho dù vụ làm ăn vừa rồi hắn làm tốt đến mấy cũng chẳng thể tránh được. Nhưng hắn chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó, dù gì Lục Huyên cũng đã đoán ra được chuyện này khi được gọi đến đây vào lúc sáng sớm.
Đến khi Lục Huyên quay trở về nhà cũng đã là mười một giờ đêm, mà trên người hắn không có chỗ nào là không bị thương. Cả khuôn mặt điển trai của Lục Huyên cũng có vài vết xước nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra. Hắn mệt mỏi mà đứng dựa vào cánh cửa đã cũ, tiếng lạo xạo ở bên cạnh cũng chẳng thể kéo lại sự chú ý của hắn.
“Này, hồi trưa tôi thấy có hai cậu nhóc trạc tuổi cậu đến tìm cậu hay sao á”. Anh chàng tóc vàng cao nhòng bước đến, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai hắn nói, “Nhưng được một lúc thì thấy họ bỏ đi rồi. Mà một trong hai người đó hình như phát bệnh thì phải, lúc rời đi còn phải nhờ người dìu đi nữa. Họ là bạn của cậu sao?”.
Lục Huyên cau mày nhìn người con trai trông giống tắc kè hoa đang đứng trước mặt mình mà ba hoa vài chuyện không đâu, nhưng hắn lại chẳng mấy bận tâm mà chỉ ừ một tiếng rồi đóng sập cửa lại. Anh chàng tóc vàng thấy hắn dường như không muốn bắt chuyện, cũng không khó chịu gì chỉ nhún vai một cái rồi trở về phòng của mình.
Sau khi xác nhận người bên ngoài đã rời đi, Lục Huyên ở trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người đến tìm hắn hồi trưa, ngoại trừ Hạ Vĩ cùng Thần Thần ra thì hắn cũng chẳng thể nghĩ đến ai. Cũng từ sau ngày hôm đó, Lục Huyên đã không gặp lại hai người mà giữa họ cũng chẳng có chuyện gì để nói. Lại nhớ đến lời nói vừa rồi của anh chàng kia, hắn không rõ là cậu hay người bên cạnh cậu xảy ra chuyện. Lục Huyên muốn gọi điện hỏi nhưng chẳng đủ can đảm để nhấc máy lên. Cuối cùng, hắn bỏ cuộc.
Lục Huyên không chút thương tiếc mà ném chiếc điện thoại cũ sang một bên, cẩn thận cởi bộ đồ trên người ra rồi tự mình xử lý những vết thương ở trên người. Lúc này, cả căn phòng nhỏ đã tràn ngập mùi tanh nồng của máu tươi khiến người khác đi vào liền cảm thấy buồn nôn.
“Thực sự ghê tởm!”.

Comments (0)
See all