Please note that Tapas no longer supports Internet Explorer.
We recommend upgrading to the latest Microsoft Edge, Google Chrome, or Firefox.
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
Publish
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
__anonymous__
__anonymous__
0
  • Publish
  • Ink shop
  • Redeem code
  • Settings
  • Log out

Hồn xác

Chương 5

Chương 5

Jul 08, 2023

Tin tức Tổng giám đốc công ty Lưu Hoa, Hạ Tốn bị bắn chết ngay trong bữa tiệc mừng công nhà họ Trình trong một đêm đã lên khắp các mặt báo, khiến dân tình xôn xao nhộn nhịp cả lên. Ngay cả đám nhiều chuyện trong lớp cũng thì thào to nhỏ về việc này, chúng vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía người con trai ngồi ở cuối dãy bàn, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.

Hạ Vĩ giống như không quan tâm đến, bỏ mặc những lời nói khinh miệt đó mà đem cuốn sách từ trong hộc bàn ra đọc. Thần Thần ngồi phía trên thấy không cam lòng, vốn định tranh cãi mấy câu nhưng bị cậu ngăn lại, cuối cùng cậu ta đành bỏ cuộc mà lấy vở bài tập ra làm nốt.

Bất ngờ có một bàn tay giật lấy quyển sách trên tay cậu, Hạ Vĩ khẽ cau mày nhìn lên, thấy Dương Thần một tay để lên vai mình một tay cầm quyển sách lớn tiếng đọc lên cho cả lớp nghe. Mọi người nghe xong cười ồ cả lên, khuôn mặt cậu đã tái đi vài phần, mau chóng lấy lại quyển sách nhưng Dương Thần lại ném sang thằng bạn của mình.

“Dương Thần, cậu…”. Hạ Vĩ tức giận lên tiếng, bàn tay vẫn với lấy quyển sách của mình. “Trả sách lại cho tôi!”.

“Sao vậy? Tôi chỉ mượn nó một lúc thôi, cũng không được sao?”. Dương Thần cười khẩy, nắm lấy cổ tay trắng ngần của cậu mà trêu chọc. “Mà tôi mới phát hiện ra, khuôn mặt khi tức giận của cậu trông cũng thú vị phết đấy”.

Ngay khi cậu không để ý, Dương Thần đã nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi có phần hơi tái của đối phương. Hạ Vĩ hoảng loạn mà đẩy gã ra, dùng cổ tay còn in hằn dấu ngón tay của gã cố gắng lau sạch khuôn miệng của mình. Mà hành động này của cậu càng khiến Dương Thần phấn khích hơn, trong lòng càng muốn chọc ghẹo Hạ Vĩ đến phát điên mới chịu dừng.

Lộ Hồng đứng bên cạnh cũng góp vui, y ở trước mặt cậu, xé nát quyển sách mà cha mua tặng cậu vào lễ sinh nhật năm thứ mười bảy của mình. Hạ Vĩ trơ mắt nhìn quyển sách yêu thích của mình bị xé mà chẳng thể làm được gì, trái tim trong lồng ngực đập mỗi lúc một nhanh khiến cậu không thở được, ánh mắt dần mờ đi mà cố gắng nhặt từng mảnh giấy vụn trên sàn rồi ghép lại với nhau.

Thần Thần căm phẫn nhìn đám người trước mặt, cậu ta vội vàng bước đến, ôm lấy cậu. Giữa những ánh mắt đang chòng chọc nhìn về phía này, cả cơ thể của Hạ Vĩ run lên, trong cái ôm của Thần Thần mà khóc nấc.

Nhưng Dương Thần không có ý định dừng lại, gã quỳ xuống bên cạnh, không chút nương tay mà đẩy mạnh Thần Thần ra khỏi người cậu. Gã nắm lấy chiếc cằm của Hạ Vĩ, ép cậu phải nhìn vào mắt mình. Cậu phẫn uất trừng mắt nhìn gã, sự căm hận dần dâng trào trong lòng ngày một lớn, nhân lúc Dương Thần sơ sẩy, cậu nhanh chóng đấm thật mạnh vào mạn sườn của gã.

Dương Thần không nghĩ đến việc cậu sẽ phản kháng nên chẳng phòng bị gì, tuy nắm đấm của cậu không mạnh nhưng vẫn khiến gã phải ôm mạn sườn mà kêu than. Hạ Vĩ vội vàng bỏ chạy, nhưng Dương Thần đã nắm lấy cổ chân cậu mà kéo mạnh, khiến cậu không kịp trở tay mà ngã xuống sàn.

Khi Hạ Vĩ đang cố gắng đứng dậy, thì thấy một bóng người đang phủ lên người mình. Khuôn mặt Dương Thần trở nên vặn vẹo, ánh mắt thèm khát nhìn xuống phía dưới của Hạ Vĩ, như muốn nuốt chửng nó vào bụng. Hạ Vĩ nhận thấy điều chẳng lành, cậu cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của Dương Thần, nhưng lại bị gã một tay khóa chặt ở phía trên làm cậu chẳng thể thoát ra. Trước bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú nhìn, Dương Thần thản nhiên đưa tay vào bên trong đũng quần của cậu mà sờ nắn, tiếng cười khiếm nhã bật ra bên tai cậu.

“Tôi không nghĩ rằng, cơ thể của học sinh đứng đầu toàn trường lại đẹp đến mức này…”. Dương Thần vừa xoa nắn phần hạ thể của cậu vừa nói thật to cho những người ở đây nghe thấy, “Hay là cậu để cho chúng tôi làm một lần đi, chỉ cần cậu thỏa mãn chỗ này của tôi thôi, tôi sẽ buông tha cho cậu”.

“Phải đấy, phải đấy”.

“Anh Thần nói đúng, chúng em đứng đây chờ anh”.

Những lời lẽ thô tục cứ thế vang lên, mặc cho sự phản kháng của Hạ Vĩ cùng với Thần Thần, đám con trai xung quanh đã bắt đầu chuẩn bị cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài của mình. Đôi mắt Hạ Vĩ ửng đỏ nhìn người con trai đang đè lên người mình, ngoài sự căm hận thì cũng chỉ còn nỗi tuyệt vọng mà thôi.

Ngay khi Dương Thần chuẩn bị đưa hạ thể của mình vào, đột nhiên có một bàn tay túm lấy tóc của gã mà nện thẳng xuống nền nhà. Cả đám người giật mình nhìn lên, là một kẻ lạ mặt chẳng biết từ đầu xuất hiện. Lộ Hồng cùng mấy thằng em vội chạy đến đỡ lấy gã, ánh mắt vẫn không ngừng soi xét kẻ vừa mới đến.

Hắn không để ý đến chúng, vứt chiếc balo trên vai sang một bên rồi quỳ xuống trước người con trai đang nằm trên sàn nhà. Sau khi cẩn thận mặc quần áo cho cậu, hắn dùng sức bế cậu lên và để cậu ngồi xuống chỗ của mình. Hạ Vĩ chăm chú nhìn người con trai trước mặt, trong lòng khấp khởi mừng thầm, tốt rồi, tốt quá rồi.

“Xin lỗi, tôi đến muộn”. Lục Huyên xoa nhẹ gò má của cậu, nhỏ giọng nói. “Cậu nhắm mắt lại đi, cảnh tượng tiếp theo, cậu không muốn nhìn thấy đâu”.

Lục Huyên nói rồi đưa tay che đi đôi mắt của cậu, rồi quay sang nói với Thần Thần vài câu. Mặc dù sau lần chia tay không mấy vui vẻ kia, Thần Thần không còn chút thiện cảm nào với hắn nhưng lần này thấy Lục Huyên cứu cậu, trong lòng cũng dần trở nên hòa hoãn. Thần Thần vội vã ôm lấy cậu, an ủi vài câu.

Đám Dương Thần thấy hắn đang tiến về phía mình, vội vàng lùi về sau. Lục Huyên thấy thế chỉ cười khẩy trong lòng, cầm cây chổi để phía cuối lớp mà bẻ làm hai. Tiếng thanh sắt chạm lên những cánh tủ, khiến mọi người sợ hãi mà rụt người lại, không dám đả động gì đến hắn.

“Bọn mày, nếu không muốn chết thì tránh ra”. Lục Huyên cầm cây sắt trên tay, chỉ vào từng người bên cạnh gã, lên tiếng cảnh báo. “Tao chỉ muốn nói chuyện với cậu ta, bọn mày ngoan ngoãn một chút, tao cho cơ hội sống”.

Khuôn mặt Lục Huyên ban đầu vốn đã khó gần, giờ xuất hiện thêm vết sẹo dài ở nơi khóe mắt càng khiến hắn trông đáng sợ hơn. Tuy Dương Thần chẳng phải kẻ nhát gan nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, gã lập tức co rúm người lại. Đám người Lộ Hồng lại càng sợ hãi hơn, mặc dù đây mới chỉ là lần đầu gặp Lục Huyên nhưng chúng cảm nhận được sự nguy hiểm của hắn, cả bọn vô cùng ăn ý mà nhân lúc Dương Thần không chú ý đến mà quay đầu bỏ chạy.

Giờ chỉ còn mình Dương Thần cùng với nỗi sợ hãi của mình, gã thấy người con trai trước mặt không phải dạng có thể động vào, lập tức co giò bỏ chạy. Nhưng Lục Huyên đã nhanh hơn một bước, hắn nắm chặt cây sắt trên tay mà đánh thẳng vào sống lưng của gã. Dương Thần kêu lên đau đớn mà ngã xuống, gã không nghĩ Lục Huyên sẽ thực sự ra tay với mình, ánh mắt căm tức nhìn thẳng về phía hắn giống như đang oán trách hắn vậy.

“Sao vậy? Căm phẫn sao?”. Lục Huyên vừa nói vừa đánh, nhưng hắn vẫn cố tránh những nơi trọng yếu trên cơ thể của gã. “Chẳng phải vừa rồi mày cũng đối xử như vậy với cậu ấy còn gì, sao giờ lại tỏ ra bản thân mình vô tội như thế?”.

“Mày…”. Dương Thần vừa che đầu chịu trận vừa lên tiếng quát tháo, “Mày là cái chó má gì mà dám làm thế với tao? Mày có biết tao là ai không hả?”.

Lục Huyên nghe xong ngoài việc cười khẩy thì chẳng có phản ứng gì, chiếc thanh sắt trên tay hắn đánh xuống người gã ngày một mạnh hơn. Dương Thần lúc này trông không khác gì con chó hoang bị người ta đánh đuổi, gã chỉ có thể cuộn tròn người lại, mặc cho hắn thỏa sức đánh đập.

“Vừa nãy, mày dùng cái gì đè xuống phía sau của cậu ấy?”. Giọng nói Lục Huyên mỗi lúc một khàn, dùng cây sắt chỉ xuống dưới phần hạ bộ của gã, “Là cái này sao?”.

Lời nói vừa dứt, Lục Huyên dộng thẳng cây sắt xuống khiến Dương Thần thét lên đau đớn. Máu cũng từ đó chảy ra, cả đám người nhốn nháo cả lên mà chạy đi gọi cấp cứu cùng giáo viên đến. Lục Huyên ngắm nhìn thành quả của mình, mặc dù vẫn chưa đứt nhưng đã để lại tổn thương, chỉ e sau này gã khó mà lên được nữa.

Hạ Vĩ cùng Thần Thần đang nhắm chặt mắt mà ngồi yên một chỗ, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, đến lúc này họ mới nhận thấy có chuyện xảy ra. Hạ Vĩ vội vàng mở mắt ra nhìn, thì cảnh tượng trước mắt khiến cậu bàng hoàng. Mắt thấy hắn còn định tiếp tục ra tay, cậu nhanh chóng chạy đến can ngăn.

“Lục Huyên, đủ rồi. Như vậy là đủ rồi”. Hạ Vĩ nắm chặt lấy cổ tay hắn, giọng nói nỉ non mà thuyết phục. “Đừng đánh nữa, cậu mà đánh nữa thì hắn ta sẽ chết thật đấy”.

Lục Huyên quay đầu nhìn khuôn mặt đang lo lắng cho mình, trong lòng bỗng ấm áp lạ thường. Nhưng hắn chẳng để lộ ra sự rạo rực trong người mình, bình thản buông một câu, “Là do hắn tự chuốc lấy thôi”.

Mặc dù Hạ Vĩ biết rõ điều ấy, nhưng cậu lại không muốn hắn xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Lục Huyên làm vậy là vì cậu, nếu hắn thực sự đánh chết người thì cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, Lục Huyên buông cây sắt xuống, cẩn thận chỉnh lại mái tóc rối tung của Hạ Vĩ rồi nói, “Yên tâm, tôi tự lượng sức mình, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Hạ Vĩ nghe xong cũng an tâm phần nào, tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên trong tiếng rên rỉ của kẻ dưới chân khiến không gian bỗng chốc trở nên lạ thường.

Khi Lục Huyên định quay người lấy chiếc balo của mình, Hạ Vĩ đã kéo tay hắn lại, chăm chăm nhìn xuống lòng bàn tay.

“Tay cậu chảy máu rồi, đến phòng y tế đi, tôi băng bó cho cậu”.

ginlounge411
Chiang Mie

Creator

Comments (0)

See all
Add a comment

Recommendation for you

  • Blood Moon

    Recommendation

    Blood Moon

    BL 47.6k likes

  • Mariposas

    Recommendation

    Mariposas

    Slice of life 232 likes

  • What Makes a Monster

    Recommendation

    What Makes a Monster

    BL 75.2k likes

  • Secunda

    Recommendation

    Secunda

    Romance Fantasy 43.2k likes

  • Silence | book 2

    Recommendation

    Silence | book 2

    LGBTQ+ 32.3k likes

  • The Sum of our Parts

    Recommendation

    The Sum of our Parts

    BL 8.6k likes

  • feeling lucky

    Feeling lucky

    Random series you may like

Hồn xác
Hồn xác

133 views0 subscribers

Tên truyện: Hồn xác.

Tác giả: Chiang Mie.

Thể loại: Boylove, truyện dài, học đường, hành động, ngược, 1×1, cường cường.

Raiting: M.

Tình trạng truyện: Đang hoàn.

Nhân vật chính: : Lục Huyên, Hạ Vĩ | Phối hợp diễn: Thần Thần, Ái Vân, Chủ nhiệm Khiêm, Dương Duệ, Diễm Lệ, Hạ Tranh…

Lưu ý: Truyện viết về mối quan hệ nam x nam, có H và cảnh bạo lực. Ai không thích xin mời CLICKBACK.

Mở đầu:

Cha cậu chết rồi, cũng không biết vì sao ông chết đột ngột như thế. Cậu nhớ rõ đêm hôm ấy, khi tuyết đã phủ đầy trên nền đất lạnh, bàn tay còn vương đầy máu ôm chặt lấy thi thể của ông.

“Ông ấy chết rồi, với tôi mà nói, giống như bầu trời sụp đổ vậy. Thật tốt khi cậu xuất hiện, cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi”.

“Cậu yêu tôi sao? Tôi yêu cậu như vậy, sao cậu lại…”.

Hắn im lặng ôm lấy người con trai đang gào khóc trước mặt, không một lời giải thích, tim hắn khẽ nhói nhưng chẳng đủ tư cách để có thể níu giữ cậu. Khi mọi chuyện bắt đầu, vốn đã sai rồi.

“Nếu như tôi chết, cậu có chịu tha thứ cho tôi không?"
Subscribe

5 episodes

Chương 5

Chương 5

22 views 0 likes 0 comments


Style
More
Like
List
Comment

Prev
Next

Full
Exit
0
0
Prev
Next