Quân Uyển một tay kéo vali, một tay cầm bản đồ đi dọc con phố nhỏ. Đã lâu rồi, hắn không trở lại, cảnh vật xung quanh đã thay đổi rất nhiều so với ngày đó. Quân Uyển chẳng nhận ra nơi đây là đâu. Ngước mắt lên nhìn về phía chân trời, tặc lưỡi một cái rồi bước lên chiếc xe ngựa đang đỗ bên vệ đường rời đi.
Chiếc xe ngựa đi xa khỏi con phố vắng, người đánh xe cho ngựa rẽ vào một con đường nhỏ nằm ngay bên rìa đường. Quân Uyển ngồi phía sau, lẳng lặng quan sát khung cảnh trước mặt. Chiếc xe chạy được thêm một đoạn đường nữa, hắn mới nhìn thấy tòa lâu đài cổ được xây dựng trên vách núi cao, ánh hoàng hôn đỏ rực cả vùng trời tôn lên nét cổ kính của tòa lâu đài đã tồn tại mấy chục ngàn năm.
Xe ngựa dừng lại dưới vách núi, Quân Uyển lấy trong túi áo ra vài đồng tiền lẻ đưa cho người đánh xe, nhẹ nhàng bước xuống. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tòa lâu đài trên cao một lát, rồi kéo vali bước lên mỏm đá trước mặt.
Hắn đứng trước cánh cổng sắt đang đóng, khẽ cau mày. Quân Uyển cảm nhận được có kẻ lạ mặt đang lảng vảng xung quanh, nhẹ nhàng đặt vali xuống, quay người bước về phía sau tòa lâu đài. Hắn nhìn thấy hai kẻ không mời mà đến đang đứng sát vách như đang nghe lén cuộc hội thoại phía sau bức tường, nhìn qua cũng đoán ra được thân phận của chúng.
“Cho hỏi, hai vị đến đây có việc gì?”.
Giật mình, chúng nhìn sang đã thấy Quân Uyển đứng ngay bên cạnh. Dù không biết hắn là ai nhưng hiểu rõ hành tung của mình đã bị bại lộ, vội vàng xua tay chối bỏ, kéo nhau rời đi. Quân Uyển chưa kịp hỏi thêm câu gì, đã thấy hai người chạy mất nhưng hắn nào có tâm trạng để đuổi theo, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn về phía con đường nhỏ chúng vừa đi qua đột nhiên thở dài.
Quân Uyển chậm rãi quay người trở về, thấy một người con trai đang chỉ dẫn đám tỳ nữ làm việc, hắng giọng lên tiếng. Cậu ta khựng lại, ánh mắt dần biến đổi mơ hồ, tầm nhìn không rõ khiến cậu nghi ngờ đối phương. Dù khuôn mặt vẫn thản nhiên nhìn người kia, nhưng đằng sau âm thầm ra hiệu cho thủ hạ chuẩn bị hành động. ‘Là cậu chủ sao? Không rõ nữa. Đáng ghét, sương mù dày đặc quá chẳng thể phân biệt được’.
“Tử Hạ, là ta”. Quân Uyển lên tiếng trấn an, nhìn hành động của người kia, hắn cũng đoán ra được cậu muốn làm gì. Chỉ là như vậy vẫn chưa đủ. “Con cún con của cậu giờ vẫn tốt chứ?”.
“Cậu, cậu chủ”. Tử Hạ giật mình tỉnh mộng, cố gắng nhìn kỹ người con trai đứng ngoài cổng. Con cún con ở sau nhà chỉ có cậu và hắn biết. Ánh mắt dần lấy lại ánh sáng, quay người hạ lệnh một câu. Đám thủ hạ thu lại vũ khí đang cầm trên tay, trở về vị trí của mình. “Cuối cùng cậu chủ cũng đã về rồi. Năm năm trôi qua, hạ thần không tìm được Người, còn tưởng…”.
Quân Uyển nghe đến đây lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của cậu, chậm rãi bước vào. Tử Hạ chỉnh trang lại trang phục, vui vẻ kéo vali đi phía sau hắn. Đại sảnh là nơi tụ họp của đám người cấp cao, đến khi Quân Uyển xuất hiện, không còn nghe thấy những tiếng nói cười khi trước. Đám người nhìn về phía hắn đang đứng, trong lòng thấp thỏm không yên, khuôn mặt tái nhợt đứng dậy kính cẩn lên tiếng: “Cậu chủ”. Hắn không nói gì, lạnh nhạt nhìn đám người đang đứng trước mặt, gật đầu hài lòng.
“Tử Hạ, những năm ta không có ở đây, có chuyện gì xảy ra không?”.
Tử Hạ kéo vali bước vào đại sảnh, nhìn đám người đang run rẩy trước cậu chủ, cảm thấy thỏa mãn. Vừa định đem hành lý về phòng, Quân Uyển đưa tay túm lấy cổ áo người bên cạnh, trầm giọng hỏi. Tử Hạ không dám nhìn hắn, bản thân không biết nên trả lời thế nào, tay vân vê mép áo mà ngập ngừng trả lời: “Năm năm trước, cậu chủ mất tích, hạ thần dẫn thủ hạ đi tìm Người, nhưng vẫn biệt tăm. Hai năm sau, Thác Bạt, ông ấy tỉnh dậy nhưng vì Người không có ở đây nên tạm thời giao tòa lâu đài cho người khác tiếp quản”.
“Giao cho người khác?”. Quân Uyển không ngạc nhiên, dù sao những việc như này, hắn cũng từng nghĩ qua. Tay buông lỏng khiến cậu thoải mái hơn, mắt hướng về căn phòng nhỏ phía xa, cúi đầu hỏi: “Người đấy là ai?”.
“Là ta, thưa cậu chủ”. Chất giọng trầm đặc trưng của người nọ vang lên, chặt đứt câu trả lời Tử Hạ vừa nói. Gã đưa mắt nhìn đám người trong đại sảnh, chẳng ai nói gì vội cụp đuôi chạy mất.
Quân Uyển vẫn đứng yên, đôi mắt nhắm lại khẽ run. Giọng nói này quen lắm nhưng hắn chẳng thể nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu, là của ai. Quân Uyển chậm chạp xoay người lại, trước mắt hắn là sự hiện diện của người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen với khuôn mặt góc cạnh. Hắn đang cố nhớ lại, rốt cuộc người này là ai và đã gặp ở đâu. Cuối cùng, hắn mơ hồ nhìn người kia lên tiếng: “Anh là ai?”.
Câu hỏi này của hắn khiến gã sụp đổ, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía trước. Người kia không nhận ra gã, là thật hay giả, gã thật sự không biết. Gã cũng không rõ người đang đứng trước mặt mình, là Quân Uyển hay chỉ là một tên giả mạo. Tử Hạ đứng bên cạnh cũng chẳng tránh được sự ngạc nhiên, quay sang nhìn hắn. Rõ ràng khi nãy hắn còn nhận ra cậu, vì sao chẳng thể nhớ được gã là ai?
“Cậu chủ, cậu ấy là Ngụy Thiếu, Ngụy Dung”. Tử Hạ trong lòng sợ hãi, đưa tay giật giật tay áo hắn nhỏ giọng nói. “Cậu chủ, cậu quên rồi sao?”.
“Ngụy Dung?”. Quân Uyển nhẩm lại cái tên trong đầu, khẽ cau mày ngẩng lên nhìn gã, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ. Hắn vẫn không nhớ ra được, rốt cuộc là ở đâu cơ chứ? Trong lòng khó chịu nhưng chẳng thể nói ra, quay sang hỏi lại: “Ta với anh ta, quen nhau sao?”.
Tử Hạ nghe xong giật mình, hoảng loạn không dám nhìn Ngụy Dung nhưng vẫn cảm nhận được sự u ám đang bao trùm lấy sảnh lớn. ‘Chết rồi, Ngụy Thiếu nổi giận. Giờ cậu chủ không nhớ ra được, tòa lâu đài sẽ quay trở về ngày đó mất’. Mà chính gã cũng bị hắn dọa sợ, gã cố gắng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đó, tin chắc người đứng trước mặt mình chính xác là Quân Uyển và hắn cũng đã quên mất Ngụy Dung là ai rồi.
“Ta xin lỗi, nhưng có việc này ta muốn hỏi anh”. Quân Uyển không những không cảm thấy việc này có vấn đề, còn rất bình thản chuyển sang chủ đề khác. Ánh mắt nhẹ như tựa hồ thu, nhìn gã khẽ cười. “Ngụy Dung, ba năm trước, ông ta đã giao quyền quản lý tòa lâu đài cho anh, phải không?”.
Không có tiếng trả lời, hắn cũng không có ý thúc giục nên vẫn đứng đó chờ gã lên tiếng. Đến khi đồng hồ điểm tiếng, Ngụy Dung mới lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời: “Phải. Có lẽ cậu ta đã nói nguyên nhân vì sao Thác Bạt làm vậy, ta không nói lại nữa. Nhưng có chuyện gì sao?”.
“Không có việc gì, nếu ông ấy quyết định như vậy ắt hẳn có nguyên do của nó. Nhưng giờ ta không tiện nhắc đến, nên cứ tạm thế đã. Hiện tại, ta chưa thể tiếp quản tòa lâu đài này được. Vì vậy, vẫn phải nhờ đến anh rồi”. Quân Uyển cười nhẹ, người này mặc dù đề phòng người khác nhưng chẳng hề quan tâm hắn có dụng tâm gì, cảm giác này không lạ mà cũng chẳng quen. “Chỉ có điều ta muốn anh nhớ rõ, ta mới là chủ nhân của tòa lâu đài này. Dù anh có quyền lực lớn mạnh đến đâu, vẫn xếp sau ta một bậc. Vì thế, bất kể xảy ra chuyện gì, mong anh thông báo với ta một tiếng trước khi hành động. Tử Hạ, đem vali lên phòng ta”.
Quân Uyển nói xong, trực tiếp đi về phía tòa tháp cao nhất, Tử Hạ nhanh chân chạy theo. Gã nghe hắn nói cũng không có ý kiến phản bác, xoay người tránh đường cho hắn đi qua, ánh mắt Ngụy Dung nhìn Quân Uyển đôi phần phức tạp nhưng vẫn nhìn ra được sự bi thương trong lòng gã.
Đến khi hắn rời khỏi tầm mắt của mình, Ngụy Dung mới cắt cử người đi làm việc. Lâu rồi không gặp lại, cảm giác vẫn giống như ngày xưa, tim vẫn đập mạnh như thế khiến người ta cảm thấy chán ghét. Gã nắm chặt lấy trái tim đang đập của mình, cơn đau dần một rõ hơn, đôi chân khụy xuống chẳng thể đứng nổi nữa. Dòng máu nóng đang chảy trong trái tim đen này, chỉ xuất hiện mỗi khi ở gần hắn. Ngụy Dung biết rõ, tâm tư mà gã chôn chặt bấy lâu hiện giờ đã không che giấu được nữa rồi.
“Này, cô nghe tin gì chưa? Cậu chủ về rồi đấy”.
“Về rồi? Mấy năm trước nơi đây xảy ra chuyện thì chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu, giờ bình yên rồi mới chịu vác mặt về”.
“Mà theo tôi nghĩ, lần này cậu ta về là để giành lại quyền lực từ Ngụy Thiếu. Vừa nãy tôi còn thấy cậu ta đứng cãi nhau với Ngụy Thiếu ngoài đại sảnh kia kìa”.
Hai tỳ nữ vừa nghe tin hắn trở về, ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía tòa tháp phía xa. Nhớ lại cuộc chiến ba năm trước, chẳng thấy Quân Uyển trở về, một chút thông tin về hắn cũng chẳng có. Chúng còn nghĩ, hắn chết rồi cho nên trong lòng hoan hỉ. Vậy mà hiện giờ Quân Uyển đã trở về, khiến đám tỳ nữ hụt hẫng trong lòng. Lại nói, nếu hắn đã quay trở về, vậy Ngụy Thiếu của chúng phải làm sao đây? Chẳng nhẽ, cứ thế mà dâng hết cho hắn hay sao?
Ngụy Dung thở dài, lắc đầu với thủ hạ, đem trái tim đang bị giày vò trở về. Đi qua phòng chứa đồ phía sau đại sảnh, vừa vặn nghe được hết cuộc đối thoại của hai người nọ. Khuôn mặt gã tái đi vài phần lại không nói gì, vốn dĩ chẳng để tâm đến nhưng vẫn ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh.
“Nhốt hai con tiện tỳ này lại, sáng mai dùng trận đồ. Chuyện này tốt nhất đừng để cậu chủ biết”.
Ngụy Dung nói xong, chậm rãi trở về phòng. Cánh cửa vừa mở, đã thấy một người con trai đang ngồi hút thuốc dưới sàn nhà. Diệc Phong không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát gã, ánh mắt toát lên sự hứng thú. Ngụy Dung cũng chẳng buồn để tâm đến, bước về phía chiếc giường lớn nằm xuống.
Diệc Phong dập điếu thuốc trên tay lại gần, bàn tay không yên phận khẽ vuốt dọc phần xương ngực của gã. Nhẹ nhàng ngậm lấy điểm gờ nổi lên, Ngụy Dung gạt tay anh ra khỏi người mình. Ánh mắt vẫn như trước, không chút biến chuyển nhìn anh. Diệc Phong không buồn cũng chẳng vui, vờn quanh điểm rốn của gã cúi người liếm nhẹ.
“Sao? Gặp lại cậu ấy rồi, em cảm thấy thế nào?”.
Ngụy Dung mặc cho anh muốn làm gì thì làm, trong đầu vẫn là hình dáng của người đó vẫn đẹp như ngày trước. “Em ấy quên ta rồi, nhưng vẫn kiêu ngạo như thế. Giống như ngày trước, mà cao ngạo với ta”.
“Vậy sao?”. Diệc Phong nghe vậy bật cười thành tiếng, trong giọng nói của anh có chút thỏa mãn. Liếc gã một cái, như không có chuyện gì hỏi thêm: “Vậy hai con tỳ nữ kia đã làm gì em rồi?”.
“Diệc Phong, anh xong việc rồi?”. Gã lười nhác trả lời, có chút không nỡ đành hạ giọng lên tiếng. “Nếu xong việc rồi thì trở về đi, ta muốn ở một mình”.
“Sao vậy?”. Anh nghe vậy, có chút tò mò đưa tay luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi đen của gã, cao giọng nói: “Hay là người tình của em trở về rồi, nên không cần anh nữa?”. Ngụy Dung nghe vậy, chẳng nói câu gì, cầm lấy cổ tay của người kia ép xuống giường. Gã cúi đầu, khẽ nói vào tai anh: “Diệc Phong, anh từ khi nào lắm chuyện vậy?”.
Comments (0)
See all