Quân Uyển lạnh nhạt nhìn người đàn ông nằm trong cỗ quan tài màu đỏ, được đặt trong một căn phòng làm bằng kính. Ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt chẳng còn chút sức sống của người nọ, bất lực thở dài.
Ngay cả khi người ta đã rút hết máu trong cơ thể của Thác Bạt, vẫn có thể nhìn thấy được nét nghiêm nghị trên khuôn mặt của ông. Quân Uyển nhẹ nhàng chạm lên làn da khô cằn, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác lạ lẫm. Thác Bạt tỉnh dậy sớm hơn dự tính gần trăm năm, sau một sự cố ngoài ý muốn. Khi đó ông đã muốn giao quyền lực của mình cho cháu trai duy nhất nhưng lại được kẻ dưới báo tin, Quân Uyển mất tích đã lâu nên đành phải giao quyền tạm thời cho Ngụy Dung cho đến khi hắn trở lại.
Giờ đây Quân Uyển đã trở về nhưng vẫn chưa thể đường đường chính chính tiếp nhận quyền lực ở nơi này. Dù sao trong khoảng thời gian Quân Uyển mất tích, có rất nhiều biến cố xảy ra mà hắn chẳng hề hay biết, nếu lấy lại quyền lực từ tay Ngụy Dung bây giờ thì sớm muộn gì cũng xảy ra nội chiến. Dù trước mặt đám người đó gọi hắn một tiếng “cậu chủ” nhưng đằng sau âm thầm làm việc cho ai, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Quân Uyển đành phải tạm thời gác lại chuyện này, tập trung cho cuộc chiến trước mắt.
Ở bên ngoài phòng kính, Tử Hạ bồn chồn đứng ngồi không yên, thấy hắn trầm lặng đứng bên cạnh quan tài chẳng biết nên vào hay rời đi. Chuyện này, nói gấp thì không gấp mà nói không vội thì cũng chẳng phải. Đến khi đồng hồ điểm tiếng, Tử Hạ mới sực tỉnh hấp tấp đẩy cửa bước vào: “Cậu chủ”. Cậu ta không dám tiến lại gần, chỉ đứng ở ngưỡng cửa phòng. Nhìn bóng lưng của hắn, ngập ngừng lên tiếng: “Y Nhược, bà ấy đến rồi. Hiện đang ở bên ngoài đại sảnh. Cậu chủ, có cần tôi chuẩn bị đồ giúp cậu không?”.
“Y Nhược?”. Quân Uyển thu tay về, nhìn ông lần nữa rồi ấn nút đỏ bên cạnh. Cơ quan trên nền gạch đá dần chuyển động, chiếc quan tài màu đỏ được đưa xuống hầm băng lần nữa. Hắn hít một hơi dài, gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu xoay người bỏ đi. Không quên nhìn Tử Hạ đang đứng nép ở một góc, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu ta nhớ không nhầm, bà ta là người của Hội Đồng. Y Nhược đến từ khi nào?”.
“Cậu chủ, bà ấy…”.
Trước đây Tử Hạ làm việc cho Quân Uyển, vị trí của cậu ở tòa lâu đài này cũng không thua kém ai. Sau này hắn biến mất không rõ tung tích, Y Nhược thấy vậy đã năm lần bảy lượt muốn ép cậu ta đến chết. Giờ mỗi lần nói đến, Tử Hạ sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi cho dù chỉ nhắc đến tên cũng khiến cậu ta không thể đứng vững. Quân Uyển nhìn trạng thái này của cậu ta, cũng đoán được mấy năm qua Tử Hạ ở đây cũng không thoải mái gì. Đưa tay xoa mái tóc rối bù của người kia, thấp giọng nói: “Cậu vất vả rồi”.
Nói xong, xoay gót rời đi. Tử Hạ khuôn mặt ửng đỏ, lần đầu tiên thấy hắn nhẹ nhàng với mình như vậy, thực sự không biết là phúc hay họa. Nhưng cậu ta chẳng muốn nghĩ nữa, dù sao ở tòa lâu đài này, trước giờ cũng chỉ có Quân Uyển đối xử tốt với cậu ta mà thôi. Vì thế sau này, nếu có thể vì hắn mà đầu rơi máu chảy, Tử Hạ quyết không hối hận.
Không rõ vì chuyện gì mà người trong Hội Đồng tối cao lại đến vào lúc này, lại đúng thời điểm hắn quay trở về. Hoặc là vì vấn đề liên quan đến ma sói hoặc cũng có thể vì quyền lực của tòa lâu đài. Nhưng cho dù vấn đề gì đi nữa, mục đích họ đến lần này sẽ gây ảnh hưởng ít nhiều tới vị trí mà hắn đang ngồi. Quân Uyển không được thông báo từ trước, nên cũng không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Hắn chỉ quay trở về phòng, thay bộ vest tím than treo trên giá, tiện tay cầm ít tài liệu trên bàn cùng Tử Hạ bước vào bên trong phòng Giáo Đồng.
Cánh cửa được mạ vàng nặng trịch mở ra, Quân Uyển nhìn qua đã thấy đám người Ngụy Dung ngồi đó từ lâu, còn Y Nhược cùng người đàn ông trung niên ngồi ở phía đối diện, hắn chậm rãi đi qua chào một tiếng, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Cậu chủ đến muộn rồi”. Người đàn ông tên Dương Thiên Hải uống một ngụm rượu máu, sảng khoái ‘khà’ một tiếng. Ông chăm chăm nhìn bộ vest sờn chỉ đã cũ của hắn, trong lòng cảm thấy khinh thường. “Chúng tôi ngồi đây đã hơn hai tiếng. Bản thân là chủ tòa lâu đài, đáng lẽ cậu chủ phải là người tiếp đón chúng tôi. Vậy tại sao cậu chủ lại để người dưới làm chuyện này vậy?”.
“Xin lỗi, để ông chê cười rồi”. Ánh mắt vẫn không rời khỏi người đang ngồi phía dưới, nhàn nhạt cười. Quân Uyển nhận lấy ly rượu máu thuần túy, lắc nhẹ thứ đồ trên tay âm trầm nói thêm: “Để Ngụy Thiếu tiếp đón hai vị, quả thật là sơ xuất của ta. Nhưng từ khi nào, Ngụy Thiếu đã trở thành người dưới quyền mà ta lại không biết vậy?”.
Hai người nghe hắn nói xong, chỉ biết ngậm miệng cho qua việc này. Ngụy Dung lại không nghĩ đến, vì một chuyện nhỏ nhặt này mà hắn dám vặn lại người trong Hội Đồng. Gã ngồi một bên lắc đầu cười trừ, mặc dù Quân Uyển không coi gã là người dưới quyền nhưng với tình hình hiện tại thì cũng chẳng khác là bao. Chỉ là hắn đã coi như vậy, Ngụy Dung cũng chẳng cần phải tự làm khó bản thân mình.
Nhưng việc Quân Uyển đến muộn, không nhắc đến nữa cũng không thể bỏ qua như vậy được. Việc này Ngụy Dung biết rõ ai làm, chỉ là hắn đã không nhắc đến thì gã cũng đành giải quyết chuyện này trong âm thầm. Mặc dù câu nói vừa rồi, Quân Uyển vô thưởng vô phạt nói ra nhưng vẫn mang hàm ý trách cứ người đối diện. Ngụy Dung cười khổ trong lòng, người ta dường như vẫn chưa chịu buông tha cho mình.
Từ trước đến giờ, Dương Thiên Hải chưa từng nghĩ đến bản thân cũng có ngày bị một tên nhãi ranh hỏi vặn lại như vậy, khuôn mặt đỏ bừng vì tức mà chẳng thể làm gì được. Mặc dù ông là người trong Hội Đồng song tòa lâu đài này vẫn thuộc quyền sở hữu của Quân Uyển, nên dù có muốn nói lại vài câu thì vẫn phải nể mặt đối phương vài phần. Dương Thiên Hải hậm hực uống cạn ly rượu máu, cơn giận trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai nhưng ngại thân phận của người nọ, đành phải áp chế con mãnh thú đang muốn lộ nanh vuốt của mình xuống.
Quân Uyển mặc cho ông ta muốn giận thế nào thì tùy ý, hắn không quản. Nhìn ly rượu máu trên tay, cơn khát của hắn đang cuộn trào trong cổ họng, kìm không đặng đưa lên uống cạn. Trong cơn say của rượu, Quân Uyển nhìn người phụ nữ đang ngồi ở phía trên cùng. Y Nhược so với những gì mà hắn tưởng tượng, bà còn đẹp hơn rất nhiều. Khẽ cười, từ khi Quân Uyển xuất hiện, Y Nhược vẫn luôn chăm chú nhìn đối phương như muốn nói rằng, dù hắn có làm gì đi nữa thì bà vẫn có cách nắm cái đuôi nhỏ này.
Mà Quân Uyển nào có quan tâm đến. Dùng sự giễu cợt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của người phụ nữ đó, đây là ánh mắt của một kẻ ghen ghét, đố kỵ với những gì mà hắn có được. Y Nhược thấy hắn không hề sợ mình, trong lòng dấy lên sự nghi ngại của bản thân đối với hắn. Nhưng Quân Uyển mang thân phận cậu chủ, là người trong tầng lớp quý tộc lại hơn bà một phân bậc, dù có muốn cũng chưa thể chạm đến hắn.
Đặt ly rượu xuống bàn, Quân Uyển mắt nhắm mắt mở nhìn đám người trước mặt, trong lòng suy nghĩ hồi lâu. Rượu nặng khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn, đoán được mục đích của hai người nọ, mỉm cười hồi lâu. Ngụy Dung ở phía đối diện thấy tình trạng hắn như vậy, biết người kia có dấu hiệu say rượu nhanh chóng đứng dậy, định đưa hắn về phòng. Khi bàn tay thiếu chút nữa đã chạm đến làn da nóng hổi của người nọ, Ngụy Dung đã nghe giọng nói trầm khàn của ai kia: “Hai vị từ xa đến đây, chắc hẳn có chuyện muốn nói?”.
Quân Uyển ngước lên nhìn, thấy khuôn mặt lo lắng của gã, lắc đầu khẽ cười. Ngụy Dung thấy hắn như vậy, cũng an tâm phần nào, quay người trở về vị trí ngồi của mình. Vừa đặt mông xuống, đã thấy hắn nói tiếp: “Nếu ta đoán không nhầm, có lẽ là vì quyền lực của ta ở tòa lâu đài này. Đúng không?”.
Cả Y Nhược lẫn Dương Thiên Hải giật thót nhưng hiện đang ở trước mặt hắn, không thể để lộ sơ hở đành coi như không có chuyện gì, lắc đầu cười trừ. Y Nhược cắn ca cắn cẩu tỏ ý không vừa lòng, ánh mắt ghét bỏ nhìn người kia cao giọng nói: “Cậu chủ nói vậy là không đúng rồi”. Bà dừng lại xem xét thái độ của đối phương, thấy hắn không có động tĩnh gì khinh bỉ nói tiếp: “Lần này chúng tôi đến đây, muốn cùng cậu chủ và Ngụy Thiếu đưa ra kế sách đối phó với ma sói. Chẳng phải sắp đến ngày trăng tròn hay sao, đám ma sói chắc chắn sẽ không ngồi yên như vậy. Vì thế, chúng tôi mới đến hỏi ý kiến hai người xem thế nào. Phải không, Thiên Hải?”.
“Phải. Cậu chủ nói vậy, oan cho chúng tôi quá”. Dương Thiên Hải giật mình, nhưng vẫn không quên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người hắn. Ông nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của đối phương, có lẽ cũng nguôi xuống rồi vội cười xòa nói thêm: “Chúng tôi quả thật vì chuyện của ma sói mà đến. Mong cậu chủ đừng hiểu nhầm”.
“Vậy sao?”. Quân Uyển hắng giọng hỏi lại. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của hai vị ngồi kia, nhưng hắn biết rõ, những lời nói kia đều là giả. Chỉ là hắn không muốn lật tẩy bộ mặt giả dối của chúng, vì thế cứ coi như vậy đi.
Việc đám người trong Hội Đồng có ý với tòa lâu đài này, chẳng phải ngày một ngày hai. Khi trước Thác Bạt còn đó, chúng đã nhiều lần đưa người đến dò hỏi nhưng không có kết quả. Sau này ông chìm vào giấc ngủ thì càng quá đáng hơn, đôi ba lần cho người đến nói rằng, vì Quân Uyển không có mặt nên việc điều hành sẽ do người của Hội Đồng tiếp quản. Thác Bạt cũng vì thế chỉ đành giao quyền tạm thời cho Ngụy Dung, khiến chúng buộc phải lùi một bước.
Đến khi thông tin Quân Uyển trở về đến tai, đám người trong Hội Đồng biết hắn trước tới giờ không muốn liên quan đến tranh chấp quyền lực trong tộc, nên mới cho người đến tìm hắn nói chuyện. Nhưng chúng không nghĩ đến, Quân Uyển lần này trở về thực sự sẽ tiếp nhận quyền lực tại đây và trở thành người thừa kế duy nhất của Thác Bạt. Mọi kế hoạch mà Hội Đồng bày ra, còn chưa kịp triển khai đã vỡ nát từ trong ổ trứng thối rữa của mình.
“Y Nhược, nếu bà đã nói như thế, cứ cho là như vậy đi”. Ngụy Dung ngồi một bên không nhìn được nữa, mặc dù có thể chạm phải ổ rắn độc nhưng bà ta vốn không có quyền tại tòa lâu đài này nên gã cũng chẳng quan tâm. Ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, thấy hắn không có ý kiến gì, lạnh nhạt nói tiếp: “Vậy bà nói xem, với hành động tiếp theo của đám ma sói, chúng ta nên làm gì đây?”.
“Cái này…”. Y Nhược trước giờ không quan tâm đến cuộc chiến, chỉ quản lý mọi chuyện trong tộc. Nay được hỏi đến, không biết nên trả lời thế nào. Bà đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, ra dấu cầu cứu nhưng chẳng nhận được phản hồi nào từ ông. Mãi sau, mới lấp lửng trả lời: “Ngụy Thiếu, ta trước giờ chỉ quản lý mọi việc trong tộc. Còn kế hoạch chiến đấu thế nào, ta không nắm bắt rõ được. Cậu hỏi như vậy, quả thật đã làm khó ta rồi”.
“Làm khó cho bà sao?”. Gã nhướng mày hỏi lại, trong ánh mắt tràn ngập ý ghét bỏ. Nhưng dù sao Y Nhược cũng không phải tự mình chạy ra chiến đấu, nên gã cũng chẳng bận tâm đến nữa, quay sang người bên cạnh, lạnh nhạt lên tiếng: “Dương Thiên Hải, ông thấy thế nào? Dù sao ông cũng đã từng chiến đấu, câu hỏi này chắc không làm khó được ông nhỉ?”.
Dương Thiên Hải đầu đổ đầy mồ hôi, mặc dù ông đã từng chiến đấu là thật nhưng đó đã là chuyện của mấy trăm năm về trước. Cũng đã lâu rồi, ông không cầm vũ khí đánh loạn với mấy tên ma sói giống như bọn hắn. Hơn nữa lần này ông đến cũng không phải vì việc này nên giờ bị hỏi đến, khuôn mặt ông tái nhợt vài phần.
Ngụy Dung chẳng cần một câu trả lời, chỉ như vậy là đủ. Mục đích đã rõ ràng, chỉ là có muốn nói ra hay không mà thôi. Quân Uyển ngồi một bên, không nói gì nhiều. Mọi thứ cứ như vậy đi, dù sao họ không nói hắn không lật tẩy, cũng chẳng ai phiền lòng lên tiếng thay họ. Dù họ đến đây với mục đích là gì, chuyện ma sói cũng được mà quyền lực cũng thế, với hắn cũng không quá quan trọng.
Comments (0)
See all