Quân Uyển thấy không còn chuyện gì, sai người chuẩn bị phòng để hai vị ngồi kia lui về nghỉ ngơi, chờ đến khi nào trời tối mới tiễn họ trở về. Ngụy Dung bước đến, đỡ lấy con người vô lực ngồi đó, đưa hắn về phòng. Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, một người con trai mặc giáp bạc bước đến. Quỳ xuống hành lễ với hai người, đến khi Quân Uyển nói một câu mới dám đứng lên.
“Cậu chủ, Ngụy Thiếu”. Y không dám nhìn thẳng hai vị trước mặt, chỉ có thể cúi đầu bẩm tấu. Trước đây làm việc cho Ngụy Dung, không cần phải phiền hà như vậy nhưng người kia dù sao cũng là cậu chủ, vẫn nên tuân thủ phép tắc thì hơn. “Theo lệnh của Ngụy Thiếu, con đường mòn sau tòa lâu đài, tôi đã cho người lấp kín. Hơn nữa, tôi cũng cho người tăng cường bảo vệ tòa lâu đài. Cậu chủ có thể an tâm”.
“Ta biết rồi”. Quân Uyển nghiêng đầu nhìn người trước mặt, trông thật quen mắt nhưng lại không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu. Cơn đau tái phát khiến hắn khó chịu, lắc đầu. Bỏ đi không nhớ thì thôi, chẳng thể ép được. “Cậu ra ngoài trước đi, ta còn một số chuyện muốn hỏi Ngụy Thiếu. Có việc gì ta sẽ thông báo sau”.
Đến khi người kia rời đi, Quân Uyển mới lấy lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày của mình. Không đợi Ngụy Dung lên tiếng, hắn đã cầm lấy tập tài liệu trên bàn, ném xuống trước mặt người kia. Hành động này khiến anh giật mình, ngẩng lên nhìn Ngụy Dung, lại thấy khuôn mặt không chút gợn sóng của gã. Trong lòng rối loạn, không rõ bản thân đã mắc phải tội gì mà lại khiến cho hắn tức giận đến vậy.
“Cậu, cậu chủ”. Diệc Phong hấp tấp mở miệng hỏi, bàn tay run rẩy nhặt tập tài liệu vương vãi trên sàn. Ánh mắt sợ sệt hết nhìn hắn rồi quay sang gã, nhưng lại nhận được thái độ lạnh nhạt của đối phương. Cẩn thận dò xét: “Đây, đây là cái gì?”.
“Sao không tự mở ra xem? Sẽ rõ ngay thôi”. Quân Uyển vốn chẳng ưa gì anh ta, nhưng nể mặt Ngụy Dung mới coi như không nhìn thấy. Lần này, quả thật đã chạm phải giới hạn cuối cùng của hắn, bằng không cũng chẳng cần phải làm lớn chuyện như vậy. “Hôm trước, ta có bảo cậu điều tra về hai tên ma sói vô duyên vô cớ xuất hiện đằng sau tòa lâu đài và trong vòng ba ngày, ta phải nhận được kết quả. Nhưng có vẻ cậu quên rồi?”.
“Thực, thực ra, tôi cũng đã điều tra qua nhưng không có kết quả gì. Cho nên, tôi nghĩ…”. Không phải Diệc Phong quên mất, chỉ là anh không nghĩ hắn giao việc cho mình thật. Hơn nữa chẳng phải anh là người của Ngụy Thiếu hay sao, việc này có làm hay không cũng đâu có việc gì. Nhưng giờ Quân Uyển lên tiếng trách phạt thế này, không rõ cuối cùng hắn đang muốn làm gì nữa.
“Không điều tra ra được? Vậy mà ta lại tra ra được đấy”. Hắn không chịu nhún nhường. Lại nói, chẳng phải anh ta là người của Ngụy Dung hay sao? Quả nhiên là vậy. Quân Uyển khẽ cười, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, không rõ trong lòng đang nghĩ cái gì. “Có phải, cậu nghĩ rằng bản thân là người của Ngụy Thiếu nên muốn ỷ lại vào hắn, thích làm gì thì làm, đúng không? Ngay cả người trong Hội Đồng đến, cũng không báo cho ta một câu”.
Ngụy Dung nghe xong biết vị này tức giận thật rồi, mà tính khí hắn như vậy cũng không dám lên tiếng nói bừa. Dù sao lần này, Diệc Phong lần này sai thật rồi, dù có muốn cũng chẳng thể bênh. Chỉ là vị kia nhà gã có vẻ không muốn dừng lại thì phải. Ánh mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh, vẫn đang nhìn chăm chăm về phía này, một chút cũng không rời khỏi.
Mà Quân Uyển chẳng bận tâm đến người kia đang nghĩ cái gì, chỉ muốn đem hết những vấn đề đang còn tồn đọng giải quyết một lần cho xong. Vậy mà người trong Hội Đồng lại đến lúc này, đành phải gác sang một bên để xử lý chuyện trước mắt. Mãi đến khi đuổi được hai vị kia rời khỏi đây, mới có thể giải quyết xong xuôi mọi việc.
“Ngụy thiếu, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào thì giải quyết”. Bỏ đi, dù sao cũng là người của gã mà tự mình giải quyết, dường như có chỗ không thỏa đáng. Vậy cứ để gã tự quyết định là được rồi. “Cậu ta là người của anh, ta không can thiệp vào nữa. Anh tự nhìn mà giải quyết đi, đừng để đến tay ta. Người ngoài nhìn vào không hay đâu”.
“Cậu chủ yên tâm, ta sẽ giải quyết chuyện này gọn gàng”. Ngụy Dung thấy hắn có vẻ đã xuôi, đành thuận theo lên tiếng đáp lại. Mắt vẫn không rời khỏi vị kia, nói thêm: “Diệc Phong không làm đúng chức trách của mình, một phần do ta không quản nghiêm người của mình cho nên mới dẫn đến chuyện này. Từ giờ ta sẽ quản chặt hơn, không để cậu chủ phiền lòng thêm nữa”.
Quân Uyển nghe xong cũng chẳng lọt tai câu nào, dù sao đã quyết định nhượng bộ, sau này cũng chẳng cần đến tay mình giải quyết nữa. Như vậy cũng tốt, đỡ mất công vừa mới trở về đã mang danh ác trên người. Vì thế cứ để Ngụy Dung gánh cái danh này đi, dù sao gã cũng tự nguyện thôi nhỉ?
Cơn say bỗng chốc tan đi, đầu óc mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh. Quân Uyển loạng choạng đứng dậy, từ chối ý tốt của gã, chậm chạp rời khỏi phòng Giáo Đồng. Chân vừa chạm đến ngưỡng cửa, quay lại nói thêm: “Ngụy Thiếu. Khoảng một canh giờ nữa, qua phòng ta. Ta có chuyện muốn bàn với anh”.
Comments (0)
See all