Thiên Nhãn đài,
Quân Uyển lạnh nhạt nhìn bộ lễ phục treo trên giá, chẳng rõ đã bao lâu chưa mặc đến. Bữa tiệc mừng hắn trở về, Quân Uyển không thể không tham dự. Hắn chần chừ hồi lâu, mãi mới mặc xong bộ lễ phục lên người. Tử Hạ mặc bộ trang phục dành cho người hầu, kính cẩn cúi đầu trước hắn và nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ.
Dưới đại sảnh hiện giờ vô cùng náo nhiệt, Ngụy Dung thay mặt cậu chủ vui vẻ tiếp đón khách khứa, có đôi khi nhìn về phía cầu thang phía xa mà trong lòng chẳng rõ, hắn có tham dự bữa tiệc này hay không. Nếu là Quân Uyển ngày trước, sẽ chẳng tham dự những bữa tiệc chán ngắt như này, mọi lần hắn đều rủ gã trốn ở phía sau tòa lâu đài cùng nhau uống rượu máu.
Y Nhược mặc một chiếc váy dạ hội dáng dài màu đen, làm tôn lên làn da trắng nõn của mình. Bà thử nhìn xung quanh một chút lại không thấy người cần tìm, vốn đang định rời đi đã thấy gã đang bước về phía này. Dương Thiên Hải mãi mới giải quyết xong mấy việc phiền phức ở ngoài kia, đang định chạy đi tìm mấy lão già nói chuyện lại thấy Ngụy Dung muốn bàn chuyện với mình, đành bước về nơi ánh sáng bị che khuất.
Quân Uyển chậm rãi bước từng bước xuống bậc cầu thang, ngẩng lên nhìn ánh trăng chiếu sáng cả đại sảnh. Thấy đám người phía dưới, thật sự đau đầu. Nhìn về phía ngoài hiên, loáng thoáng thấy Ngụy Dung đang nói chuyện với Y Nhược cùng Dương Thiên Hải, một hình ảnh đã cũ chợt xuất hiện ở trong đầu. Hắn sợ hãi lùi lại vài bước.
“Ngụy Thiếu, như lời dặn của cậu. Ta đã chọn một vài người từ Lục Uy đài và Côn Cách đài, cùng người của ta canh giữ ngọc Tỳ bà”. Y Nhược nâng ly rượu máu trên tay chạm vào ly của gã, thấp giọng nói. “Mặc dù ngoài việc này ra, ta chẳng thể làm gì được hơn nhưng cậu cùng cậu chủ nên cẩn thận. Ta vừa mới nhận được thông tin, Dạ Nguyệt mấy hôm trước liên lạc với đám tộc sói khác. Ta e là…”.
“E là cậu chủ trở về ở thời điểm này, khiến Dạ Nguyệt sốt ruột rồi”. Ngụy Dung không cảm thấy ngạc nhiên trước thông tin này, dù sao gã cũng đã lường trước được rồi. “Việc hắn liên kết với đám người trong tộc, cũng không có gì lạ. Nhưng tộc sói trước giờ không đoàn kết, chỉ cần chúng ta đánh gãy liên kết này, sẽ giải quyết được vấn đề thôi”.
“Chính xác. Mấy lão già ở tộc sói trước giờ không ưa Dạ Nguyệt, cho dù có đồng ý cùng hắn phát động chiến tranh với chúng ta thì cũng không phải vấn đề lớn”. Dương Thiên Hải ở một bên nghe xong cũng đồng tình với gã, ông nhấm nháp ly rượu máu của mình, chậm rãi nói thêm: “Ta đã dùng phù hiệu của cậu chủ để tập hợp người từ các tòa lâu đài khác, mặc dù mấy người đó không tình nguyện nhưng không thể không tuân theo”.
“Đám người đó trước giờ không tuân cậu chủ”. Gã cau mày suy nghĩ một lát, mặc dù việc này đi quá giới hạn nhưng vì hắn, gã có thể làm tất cả mọi thứ. “Dương Thiên Hải, ông giúp ta một việc…”.
Cả Dương Thiên Hải cùng Y Nhược trước giờ vẫn luôn muốn chiếm giữ Thiên Nhãn đài, nhưng khi trong tộc có chuyện đều tận tâm tận lực xử lý. Ngụy Dung cũng vì thế mà năm lần bảy lượt bỏ qua cho họ, mặc dù trong lòng hiểu rõ hai người đang âm mưu điều gì. Sau khi dặn dò đôi câu, gã mới an tâm quay trở về bữa tiệc. Y Nhược và Dương Thiên Hải cũng tách nhau ra, đi tìm mấy bạn già của mình.
Buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu nhưng vẫn chưa thấy Quân Uyển đâu, không rõ vì hắn không muốn tham dự hay vì những lời nói hôm trước mà không muốn gặp gã. Ngụy Dung đưa ly rượu máu trên tay cho người hầu, quay người chạy đi tìm hắn. Có mấy gia chủ của gia tộc khác tiến đến chúc mừng, nhưng gã không để tâm chỉ nói qua loa vài câu, men theo cầu thang đi lên.
Quân Uyển nắm chặt lấy tay vịn cầu thang thở gấp, mắt hắn đỏ ửng nhìn người đàn ông đi về phía mình. Không rõ vì sao bản thân lại sợ hãi như thế, hắn run rẩy đứng dậy mà tránh khỏi cái chạm từ gã. Ngụy Dung nhìn hắn như vậy cảm thấy hơi khó hiểu, gã vừa tiến một bước lại thấy hắn lùi về phía sau, giống như Quân Uyển đang né tránh gã vậy.
Ánh mắt Quân Uyển lộ rõ sợ hãi, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể điều khiển được bản thân. Đến khi không thể kiểm soát được chính mình, vội vã xoay người chạy đi. Ngụy Dung cau mày nhìn thái độ của hắn, sự khó chịu trong lòng tăng lên mà bước nhanh đến, ôm chặt lấy hắn.
“Uyển Uyển, em sao vậy?”. Ngụy Dung để hắn cắn lên cần cổ của mình, máu tươi sẽ giúp Quân Uyển bình tĩnh hơn. “Là anh, Ngụy Dung. Đừng sợ, có anh đây rồi. Sẽ không có ai làm hại em đâu”.
“Ngụy, Ngụy Dung?”. Dòng máu nóng rẫy được rót vào khoang miệng chật hẹp, Quân Uyển dần trở nên an ổn hơn. Khi nghe đến cái tên “Ngụy Dung” này, trái tim hắn bỗng hẫng một nhịp. Sau khi ổn định lại tinh thần, hắn hít một hơi dài lạnh nhạt lên tiếng: “Anh vẫn còn ở đây? Đám khách mời ở phía dưới, anh không quản sao?”.
“Những người cần đến thì đã đến đủ, người không nên đến đều đã mời về rồi. Giờ chỉ thiếu mỗi em thôi”. Ngụy Dung không cảm thấy khó chịu khi thấy hắn thay đổi thái độ, vui vẻ khẽ gập ngón trỏ chạm lên sống mũi hắn. “Đi nào, anh cùng em xuống nhé”.
Quân Uyển không hề bài xích, theo thói quen ngày trước khoác lấy cánh tay của gã đi xuống. Hành động này của hắn khiến Ngụy Dung có hơi bất ngờ, nhưng trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an, dẫn hắn xuống dưới đại sảnh.
Một tiếng hô vang lên, đám người đang náo nhiệt trò chuyện lập tức im lặng, đồng loạt nhìn về phía cầu thang. Đôi mắt của đám người nọ chợt ngưng lại, thấy hai người họ tay trong tay cùng nhau xuống dưới lầu, cảm giác lạnh lẽo kéo dọc xương sống, hai người họ chẳng lẽ…
Quân Uyển không hề phát giác hành động của chính mình đã khiến cả đám người trước mặt sợ hãi, hắn cùng Ngụy Dung cao ngạo bước lên vị trí cao nhất và dùng ánh mắt đầy kiêu hãnh của mình nhìn xuống phía dưới. Mãi sau mới chịu buông tay.
“Lâu rồi không gặp, các ngươi quên hết quy tắc trong tộc cả rồi?”. Quân Uyển thanh lãnh lên tiếng, cả đám người run rẩy mau chóng quỳ xuống hành lễ. Hắn ở phía trên nhìn xuống, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cả đám người đang quỳ phía dưới. “Ta không cần biết các ngươi trước đây thế nào, nhưng ta hy vọng từ giờ về sau, các ngươi cất mấy cái tâm tư dơ bẩn của mình để phục tùng ta mãi mãi. Nếu không, ta lập tức ban cho các ngươi cái chết”.
Những người có mặt tại đây không dám phản ứng lại, chỉ có thể quy phục dưới chân hắn. Dù có nhục nhã thế nào, nhưng bọn họ đều hiểu rõ rằng, ở đây Quân Uyển là người có quyền lực cao nhất. Không phục tùng hắn thì chỉ có thể nhận lại cái chết, kể cả đám người họ đều mê quyền thế nhưng có mấy ai dám đứng lên chống đối lại người quyền lực tối cao đây.
Ngụy Dung đứng ở bên cạnh nhìn nụ cười hài lòng của đối phương, trong lòng có hơi hoảng. Gã là kẻ có tâm tư rõ nhất lại ở sau lưng hắn làm ra bao nhiêu chuyện bỉ ổi, chẳng thể nào đếm được. Nhưng nếu Quân Uyển đã nói vậy thì gã cũng đành dìm chết cái tâm tư này đi, để rồi đến khi được sánh vai với hắn lần nữa, sẽ chẳng có tâm tư nào có thể vấy bẩn được gã.
Hơn nữa Ngụy Dung hiểu rõ, ở thời điểm này Quân Uyển bắt buộc phải củng cố quyền lực của bản thân ở Thiên Nhãn đài. Gã ở bên cạnh hắn từng đấy thời gian, biết rõ hắn nói được là sẽ làm được nên không dám làm càn. Mặc dù Ngụy Dung biết nếu như quyền lực của Quân Uyển trong tộc được củng cố, thì những việc trước đây gã làm sẽ trở thành công cốc. Nhưng gã chẳng quan tâm đến nữa, nếu Quân Uyển muốn quyền lực vậy Ngụy Dung cứ thế mà hai tay dâng lên, giờ gã chỉ muốn hắn mà thôi.
Y Nhược và Dương Thiên Hải sau lần gặp đầu tiên đã biết điều hơn, hai người vừa nhìn thấy hắn đã vội cúi đầu cung kính hành lễ. Quân Uyển không để bụng chuyện cũ mà đáp lại. Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, hắn cũng lên tiếng dặn dò đôi câu. Cả Y Nhược cùng Dương Thiên Hải vui vẻ tuân theo.
“Sức khỏe em không tốt, đừng uống nhiều như vậy”. Ngụy Dung vội cầm ly rượu máu trên tay hắn, nói nhỏ: “Dù bữa tiệc này dành cho em, cũng không cần nhiệt tình vậy đâu”.
“Chẳng phải anh cũng uống nhiều đó sao?”. Quân Uyển dịu ngoan khẽ cười, ngước lên nhìn gã hỏi lại: “Mà nam nhân lẽo đẽo đi sau anh đâu rồi? Sao ta không thấy hắn?”.
“Cậu ta…”.
Ngụy Dung chưa kịp đáp lại đã nghe thấy tiếng hét ở phía sau, cả đám người không kịp phản ứng đã thấy Quân Uyển nhanh hơn một bước. Hắn nhanh chóng khống chế cổ tay của người nọ, nhưng vẫn bị đâm trúng. May mắn con dao không đâm vào chỗ hiểm, chỉ tạo thành một vết cắt dài trên bộ lễ phục của hắn.
Gã vội vàng đạp ngã người nọ, ôm lấy người trong lòng. Kiểm tra vết thương trên người hắn một chút, cũng may chỉ là vết thương nhẹ. Ngụy Dung đưa cổ tay của mình lên miệng, dùng răng cắn xuống động mạch, dòng máu chảy ra từ vết thương sâu hoắm khiến cả đám người xung quanh đều thèm khát. Gã chẳng quan tâm đến, rạch một đường trên lễ phục của đối phương, lại dùng chính máu của bản thân rót xuống vết thương nơi vùng bụng của Quân Uyển.
Đến khi xác nhận hắn đã ổn, Ngụy Dung mới quay lại nhìn người kia một lát. Sau khi thấy khuôn mặt rúm ró của anh, đôi mắt gã chuyển sang màu đỏ rực. Diệc Phong cảm nhận được một cơn gió thoảng qua tai, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Ngụy Dung đang dùng sức bóp chặt lấy cổ mình.
“Ngụy, Ngụy Dung”.
“Đừng dùng cái giọng điệu ghê tởm đấy của ngươi gọi tên ta”. Ngụy Dung dồn toàn bộ lực ở cổ tay, đập cả người anh vào bức tường đối diện. “Cũng chỉ là đồ chơi trên giường của ta mà thôi, thế mà lại nghĩ bản thân cao sang lắm. Đừng mơ tưởng đến vị trí ở bên cạnh ta, ngoại trừ cậu chủ ra thì thứ thấp hèn như ngươi, không xứng”.
Gã nói xong liền ném thẳng Diệc Phong ra ngoài đại sảnh, cả đám người không dám lên tiếng can ngăn. Ngụy Dung vì hắn bị thương mà bắt đầu nổi điên, chẳng để tâm anh từng ở bên cạnh mình mà nắm chặt lấy nắm tóc rối của Diệc Phong, giọng xuống nền gạch rải sỏi đá dưới chân. Máu từ khuôn mặt anh chảy xuống, nhuốm đỏ cả một khoảng rộng.
Quân Uyển thấy tình hình không ổn, vội đi đến nắm chặt lấy cổ tay gã. Ngụy Dung ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy người nọ là người con trai mình thương nhất, hai con ngươi đỏ rực đã dịu xuống. Cuối cùng, gã buông tay. Nhìn khuôn mặt của Diệc Phong biến dạng, máu chảy không ngừng từ khóe môi và đôi mắt đã không thể nhìn thấy được nữa, có đôi chỗ còn bị thâm tím và sưng phồng đủ hiểu Ngụy Thiếu lần này tức giận đến mức nào, có lẽ chưa có ai cảm nhận được sức mạnh thực sự của gã.
“Diệc Phong, cậu vẫn nên ngoan ngoãn trở về Thanh Trấn tháp đi”.
Comments (0)
See all