Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, tiếng thở dài vang vọng trên hành lang tối mịt. Chẳng mấy chốc mà sự yên bình giả tạo sẽ bị gỡ xuống, để rồi đôi bên lao vào cuộc chiến sống còn chẳng rõ ngày mai ra sao. Đến cuối cùng, thứ mà hắn nhận được là gì? Là quyền lực hay sự tự do? Sẽ chẳng là gì cả, cuộc đời của hắn gắn liền với sứ mệnh của tòa tháp, cho dù hắn muốn chạy cũng không thể trốn.
Tiếng gõ cửa dồn dập không khiến hắn khó chịu. So với việc chú ý đến kẻ đang không ngừng gọi tên ngoài cửa thì Quân Uyển lại thích ở một mình, vừa uống rượu máu vừa ngắm trăng. Mặc dù hắn đã không còn ký ức của những năm trước đó nhưng lại có cảm giác thân thuộc mỗi khi tiếp xúc với gã.
Ngay cả khi hắn nhìn thấy gã ở cùng với đám người Y Nhược, cũng khiến trái tim hắn đập loạn mà chẳng rõ vì sao. Những đoạn ký ức rời rạc xuất hiện mỗi khi thấy gã, Quân Uyển không thể phân định được đâu là thật đâu là giả, cho đến lúc này hắn chỉ có thể tin vào trực giác của bản thân mà đè nén cảm xúc của mình mỗi khi ở cạnh gã.
“Quân Uyển, em mở cửa cho anh”. Ngụy Dung sốt ruột mà gào lên, mu bàn tay đã đỏ ửng nhưng gã vẫn không dừng lại, kiên trì gõ cửa. “Xin em, mở cửa cho anh. Chỉ cần xác nhận em không sao, anh lập tức rời đi. Quân Uyển, mở cửa”.
Đặt ly rượu xuống bàn, Quân Uyển loạng choạng bước ra. Khi chạm đến tay nắm cửa bỗng dừng lại, hắn không muốn mở, hắn muốn thử xem sự kiên nhẫn của gã đến đâu. Khóe môi giương cao mà kéo ghế ngồi trước cửa, vừa nghe tiếng nỉ non của gã vừa nhâm nhi ly rượu máu thuần khiết trên tay. Cảm giác thỏa mãn khiến hắn vui sướng, tựa như cơn ghen được giải tỏa sau bao nhiêu ngày ứ đọng.
Nghe thấy tiếng động ở trong phòng, Ngụy Dung biết hắn đang ngồi ở đó nhưng không lên tiếng oán trách, gã vẫn gõ cửa và cầu hắn ra gặp mình. Tử Hạ bưng khay đồ ăn bước đến, thấy Ngụy Dung vẫn chưa rời đi chỉ còn cách mở miệng mời gã trở về. Nhưng dù có nói thế nào cũng không thể khuyên giải, cậu ta đành đưa khay đồ ăn cho gã, âm thầm bỏ đi.
“Quân Uyển, em không muốn gặp anh cũng được nhưng hãy ăn một chút gì đó, được không?”. Ngụy Dung ân cần lên tiếng, rũ mắt nhìn đồ ăn trên tay mà trong lòng quặn thắt. “Cả buổi em đã không ăn gì rồi, nếu cứ thế này mãi, em sẽ xảy ra chuyện mất. Uyển Uyển, ăn một chút đi, xin em!”.
Hai từ ‘Uyển Uyển’ cứ mãi quẩn quanh trong đầu hắn, cảm giác quen thuộc mỗi khi nghe gã gọi tên mình khiến Quân Uyển càng ngày càng mơ hồ về mối quan hệ giữa hai người. Cánh cửa hé mở để lộ đôi mắt đỏ rực của hắn, Ngụy Dung chần chừ không bước vào, tựa như sợ bản thân sẽ làm tổn hại đến đối phương nên gã chỉ đứng ở bên ngoài đưa khay đồ ăn cho hắn.
Dáng vẻ cẩn trọng của gã khiến Quân Uyển có chút thương tâm nhưng không thể làm tan đi những hoài nghi trong lòng, con ngươi cũng đã dần dịu xuống, hắn đành bước sang một bên nhường chỗ cho gã. Ngụy Dung cảm nhận được hắn đã trở về trạng thái bình thường mới chậm rãi bước vào, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu hoa quế pha lẫn với mùi tanh nồng của máu tươi khiến trái tim gã đập mạnh liên hồi.
“Uyển Uyển, mau lại đây nào”. Ngụy Dung đặt khay đồ ăn xuống bàn, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành. “Bánh mì bơ cùng với sữa tươi, là món em thích nhất. Ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi nhé”.
Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại giống như trò chơi từ thuở còn bé, cho dù đùa nghịch bao nhiêu lần cũng không thấy chán. Một vòng tay ôm gọn hắn vào lòng, Quân Uyển không phản ứng lại, chỉ đứng yên đó hưởng thụ sự âu yếm của gã. Ngụy Dung tựa cằm lên bả vai hắn, tham lam ngửi mùi hương còn sót lại trên người mà gã yêu nhất.
Bàn tay gã đang tìm cách luồn vào bên trong chiếc áo cổ lọ, chạm lên vết thương vốn đã lành mà trong lòng đau xót. Ngụy Dung nâng chiếc cằm nhỏ của hắn, ngắm nhìn hồi lâu mới chậm rãi hôn xuống. Đầu lưỡi mơn trớn trong khoang miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, Quân Uyển giật mình mà tránh đi nhưng lại bị gã bắt được. Cơ thể tựa như bị rút cạn sinh khí khiến đôi chân chẳng thể đứng vững, hắn chỉ còn cách dựa vào người gã mà nương theo nụ hôn dang dở.
Đem chiếc bánh mì bơ cắt thành những lát mỏng cùng với ly sữa tươi vẫn còn hơi nóng, ân cần đưa cho hắn. Ngụy Dung ngồi bên cạnh, ngẩn ngơ nhìn hắn ăn từng miếng bánh nhỏ. Quân Uyển uống một chút sữa nóng, ngẩng đầu nhìn gã mà tâm trạng rối bời. Trái tim trong lồng ngực dường như không còn chịu sự sai khiến của hắn, mỗi khi ở bên cạnh Ngụy Dung, nó sẽ hướng về gã mà đập.
“Uyển Uyển, em còn đau không?”. Ngụy Dung chạm lên vùng eo nhỏ, ân cần hỏi han. “Sau này đừng liều mạng như thế, cho dù chúng ta có thể tự chữa lành vết thương của mình nhưng không thể coi thường. Em hiểu chứ?”.
“Anh an tâm, ta khác biết phải làm thế nào. Không cần anh lo”. Quân Uyển mơ màng uống nốt ly sữa trên tay, nấc cụt nói thêm. “Ngụy Thiếu, anh không thấy bản thân đang vượt quá giới hạn rồi sao?”.
“Quan tâm đến người mình yêu, chưa bao giờ là vượt quá giới hạn”. Gã lấy đi ly sữa trên tay hắn. Gập ngón trỏ nâng cằm hắn lên, ép Quân Uyển phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Uyển Uyển, anh yêu em. Anh chỉ muốn em biết vậy thôi”.
Tầm mắt nhìn xuống đôi gò má ửng hồng không rõ là xấu hổ hay vì rượu, Ngụy Dung cười lớn mà hôn lên vầng trán cao. Quân Uyển khẽ nhắm mắt nhận lấy nụ hôn này mà không nỡ rời xa, đầu ngón tay chạm lên mu bàn tay rướm máu của gã mà đau xót. “Có đau không?”.
“Cái này sao?”. Ngụy Dung nương theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, thấy Quân Uyển quan tâm tới mình như vậy, trong lòng liền vui mừng mà trả lời. “Không đau, không việc gì. Em đừng lo lắng quá, nghỉ ngơi đi, sáng mai còn nhiều việc phải làm. Em ngủ ngon!”.
Ngụy Dung giúp hắn ghém chăn lại, nhìn người mình yêu dịu ngoan như vậy, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Nhưng thời gian còn nhiều, gã có thể từ từ khiến hắn quay trở về bên mình. Còn trước mắt, gã cần phải tập trung vào cuộc chiến sắp tới, hơn nữa Quân Uyển vừa mới trở về nên còn nhiều thứ cần phải xử lý, tuyệt đối không thể lơ là.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua tấm kính dày, khiến cả căn phòng tối mịt có được một điểm sáng nhỏ. Quân Uyển chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã hơn mười một giờ trưa. Hắn giật mình ngồi dậy, đã lâu rồi bản thân không có lấy nổi một giấc ngủ ngon, vậy mà một đêm này lại có thể ngủ sâu mà không gặp phải cơn ác mộng nào. Không biết là do rượu hay vì có gã bên cạnh, mà hắn mới có thể ngủ ngon như vậy.
Trong không gian ấm nóng, Quân Uyển vẫn có thể ngửi thấy được mùi hương của gã hòa lẫn với rượu hoa quế. Khi Ngụy Dung ở đây, trái tim chằng chịt vết thương của hắn đã được chữa lành phần nào. Cho dù hắn có chối bỏ nhưng cũng không thể không thừa nhận, mỗi khi ở bên cạnh gã, trái tim này mới trở nên yên bình như thế.
Tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ, Quân Uyển thở dài, đứng dậy đi ra mở cửa. Là Tử Hạ. Cậu ta bưng chậu nước đi vào, thấy thần sắc hắn đã tốt hơn trước cũng cảm thấy an tâm phần nào.
“Cậu chủ, bữa trưa đã chuẩn bị xong. Người muốn dùng bữa trong phòng hay cùng với mọi người ở phòng ăn?”. Tử Hạ đặt chậu nước xuống, vừa đưa cho hắn chiếc khăn đã vắt khô vừa nói. “Phía trên vừa mới thông báo xuống, chiều nay có người bên Hội đồng qua Thiên Nhãn đài gặp Người. Không rõ là về việc gì, nhưng có lẽ liên quan đến đám ma sói”.
“Ta biết rồi”. Quân Uyển nhận khăn, từ tốn nói. “Cậu gọi Ngụy Thiếu qua giúp ta, đem đồ lên cho ta luôn đi, ta dùng bữa trong phòng”.
“Để hạ thần chuẩn bị cho Người”.
Ngụy Dung không gõ cửa cứ như vậy mà đi vào, lại thấy hắn vừa xem tài liệu vừa nhâm nhi ly rượu trên tay. Tiếng thở dài vang vọng khắp phòng khiến Quân Uyển không thể không chú ý tới, hắn ngẩng đầu lên nhìn gã một lát lại quay trở về xem xét tài liệu trên bàn. Gã thấy hắn không để ý tới mình cũng không cảm thấy chạnh lòng, nhấc chân bước đến bên cạnh.
“Tối qua chưa đủ hay sao, mà vừa mới dậy đã uống rượu thế này?”. Gã vừa nói vừa lấy đi ly rượu trên tay Quân Uyển, giọng nói trầm thấp vô thức truyền vào trong tai hắn. “Đêm qua em ngủ ngon không?”.
“Cũng tạm ổn. Cảm ơn anh”. Quân Uyển không để ý đến hành động của gã, cũng không nuối tiếc ly rượu đang uống dở. Nhàn nhạt nói. “Có lẽ anh chưa dùng bữa trưa nhỉ? Nếu không phiền thì dùng bữa với ta đi”.
“Đó là hân hạnh của anh”.
Ngụy Dung đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của đối phương, ánh mắt phức tạp pha lẫn vài tia hạnh phúc nhìn xuống nửa khuôn mặt của hắn. Trái tim lại một lần nữa rộn rạo cả lên, cho dù Ngụy Dung có đè xuống vẫn chẳng thể giữ nổi. Cần cổ trắng ngần hiển hiện ngay trước mắt, gã muốn cắn muốn nuốt dòng máu nóng của hắn nhưng không dám làm càn.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, những hành động quá phận như này, nếu Quân Uyển không cho phép thì Ngụy Dung sẽ không làm. Nhưng dục vọng trong con người gã ngày một lớn dần, nhất là ở thời điểm hiện tại, chỉ cần một hành động nhỏ của hắn cũng có thể khiến Ngụy Dung dần mất đi ý chí.
“Uyển Uyển, người em thơm thật đấy”. Ngụy Dung ghé đầu vào tai hắn, thủ thỉ nói. “Cho phép anh cắn nhé, được không?”.
Không đợi hắn đồng ý, Ngụy Dung đã để lộ ra hai răng nanh của mình, chuẩn bị cắn xuống cần cổ trắng ngần mà bản thân luôn luôn thèm khát. Nhưng đỉnh răng chưa kịp chạm xuống làn da trắng mịn kia đã bị đối phương ngăn lại, Quân Uyển nhấc mắt nhìn gã, dù hắn chưa nói gì nhưng cũng khiến Ngụy Dung phải sợ hãi mà thu răng nanh lại.
“Anh xin lỗi”. Ngụy Dung thấy rõ hắn đang tức giận đến mức nào, gã đành cụp đuôi xuống mà mở miệng dỗ dành. “Uyển Uyển, em đừng giận. Sau này anh sẽ không thế nữa, đừng giận anh”.
“Ta không giận chỉ có một vài thắc mắc nhỏ”. Quân Uyển thu lại tầm mắt của mình, ném tập tài liệu xuống bàn, chậm rãi nói. “Anh có dục vọng với ta từ khi nào? Và điều gì đã khiến anh trở nên điên dại ở trước mặt ta như thế này?”.
Comments (0)
See all