Bữa trưa chỉ độc hai món mặn và một món nhạt, dù rằng lâu đài không thiếu thứ gì nhưng năm năm Quân Uyển ở bên ngoài đã quen ăn những món bình đạm thế này, đối với một bàn đầy đồ ăn xa xỉ thì hắn lại không chút hứng thú. Mà Ngụy Dung ngồi bên cạnh nhìn hắn đang gắp từng miếng thịt khô khốc bỏ vào miệng, khẽ cau mày. Tuy đồ ăn có hơi khó nuốt nhưng chỉ cần được ở bên cạnh Quân Uyển thì thế nào gã cũng chấp nhận.
Ánh nắng ít ỏi chiếu qua tấm kính dày cộp, làm tôn lên làn da trắng hồng của hắn. Ngụy Dung giờ mới phát hiện, ở trong tộc duy chỉ mình hắn mới có làn da đầy sức sống như thế. Gã muốn mở miệng hỏi nhưng lại không đủ dũng khí vì gã sợ, gã sợ sẽ khơi gợi lại ký ức đau buồn ngày trước mà chính bản thân đã gây ra cho Quân Uyển. Cho dù bản thân Ngụy Dung không chắc chắn về việc hắn có còn nhớ chút nào về chuyện ngày đó hay không, nhưng bản thân gã lại không muốn thử, gã chỉ muốn ôm hắn vào lòng, âu yếm vỗ về mà thôi.
Quân Uyển thấy gã không động đũa, chỉ cho rằng những món này không hợp khẩu vị của gã mà cho người đổi món khác lên thay. Đợi đến khi đồ ở trên bàn được thay bằng những món ăn xa xỉ, Ngụy Dung mới cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Khi thấy đồ ăn bình dị không còn nữa mà thay vào đó là những món ăn thường ngày, gã có chút khó hiểu mà ngẩng lên nhìn hắn.
“Ta thấy những món vừa rồi không hợp với anh nên cho người đổi rồi”. Quân Uyển không nhìn gã mà thản nhiên nói, tay vẫn gắp một miếng thịt được phủ đầy vàng phía trên không tình nguyện nuốt xuống. “Về sau nếu anh không muốn, cũng không cần cưỡng ép bản thân cùng ta dùng bữa đâu”.
“Không phải vậy mà…”. Ngụy Dung vội vàng lên tiếng giải thích, có chút hấp tấp mà suýt nữa làm đổ khay cơm trên bàn. “Tại, tại lâu rồi anh không cùng em dùng bữa, nên anh mới vậy thôi chứ không phải…”.
“Được rồi, ta cũng không trách anh”. Hắn không buồn nghe mấy lời vô nghĩa từ gã, nhanh chóng lên tiếng cắt ngang. Miệng vừa nuốt xuống mấy cọng rau xanh mướt, nói thêm. “Bên phía Hội đồng sắp có hành động rồi, chiều nay anh chuẩn bị một chút, đừng để đám người đó đạt được ý muốn của mình”.
Ngụy Dung khẽ nhướng mày nhìn hắn, tựa như bản thân hiểu ra chuyện gì mà cúi đầu ăn cơm. Bàn tay có chút thô ráp của gã vô tình chạm lên mu bàn tay của người đối diện, Quân Uyển lại không hề giật mình chỉ ngước lên nhìn gã. Khuôn mặt bối rối của Ngụy Dung khiến tim gan hắn rộn rạo cả lên, mà Quân Uyển mãi mới có thể đè nén cảm xúc trong lòng mình.
Tử Hạ cẩn thận đưa tay lên gõ cửa. Tiếng động đột nhiên vang lên, Quân Uyển nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà đứng dậy mở cánh cửa gỗ nặng trịch. Ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn thứ đồ ở trên tay cậu ta mà thở dài, Tử Hạ nâng chiếc lệnh bài đưa cho hắn mà Quân Uyển lại chẳng muốn có nó.
Đợi đến khi cậu ta rời khỏi, Quân Uyển mới chăm chăm nhìn xuống chiếc lệnh bài được chạm khắc tinh xảo trên tay mình. Chiếc lệnh bài thể hiện quyền uy của người đứng đầu và khi nhìn thấy lệnh bài giống như nhìn thấy chủ nhân của nó, bất kể là ai, bất kể là nơi nào cũng đều phải phục tùng mệnh lệnh của người đang sở hữu lệnh bài này.
Ngụy Dung ngẩn người nhìn lên chiếc lệnh bài trên tay hắn, gã biết rõ tấm lệnh bài này mà chính bản thân đã từng thèm khát muốn có nó. Cái ngày Thác Bạt trao quyền lực cho gã quản trị tòa lâu đài, mặc dù trong lòng Ngụy Dung luôn nhen nhóm chiếm đoạt lệnh bài Âm Trì từ tay ông nhưng bất thành. Giờ thấy vật trở về chủ nhân của nó, trong lòng gã đột nhiên cảm thấy khó chịu mà chẳng rõ vì sao.
“Ngụy Dung, lệnh bài Âm Trì này, anh giữ sẽ tốt hơn ta”. Quân Uyển đột nhiên lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Ngụy Dung. “Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, anh hãy dùng lệnh bài này để điều khiển đám người trong Hội đồng cùng những tòa lâu đài khác”.
“Em không sợ anh sẽ làm ra những chuyện có lỗi với em?”. Ngụy Dung giật mình mà ngẩng đầu lên, gã cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt của đối phương nhưng vẫn không tài nào hiểu được hắn. “Em thực sự tin tưởng anh đến như vậy sao?”.
Không có lời đáp lại, Quân Uyển không nhìn gã mà tiếp tục ăn nốt bữa trưa của mình. Ngụy Dung không còn cách nào khác mà cung kính nhận lấy lệnh bài Âm Trì từ hắn, trong lòng rối rắm không rõ dụng ý Quân Uyển là gì mà bản thân lại chẳng thể mở miệng hỏi. Tiếng đũa chạm xuống vành bát vang lên bất thường, Quân Uyển nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn gã nhưng cũng không có ý định lên tiếng giải thích.
Việc hắn để Ngụy Dung giữ lệnh bài chẳng qua là vì bản thân cảm thấy hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp lên nắm quyền, ngày nào địa vị của Quân Uyển trong tòa lâu đài còn chưa được củng cố thì hắn vẫn có nguy cơ bị lật đổ. Mà người có thể giúp hắn hiện giờ ngoại trừ Ngụy Dung thì chẳng còn ai thích hợp, vì thế cho dù trước đây gã thực sự làm ra những chuyện có lỗi với hắn thì hiện tại Quân Uyển cũng chỉ có thể tin tưởng gã mà giao một nửa quyền lực của mình cho gã mà thôi.
…
Thời điểm hoàng hôn buông xuống, một vùng trời rực đỏ chiếu xuống toà lâu đài khiến tâm trạng Quân Uyển có chút nóng nảy. Hắn đứng ở phía trên mà nhìn xuống phía dưới, đám người Hội đồng mặc bộ đồ màu đen đang chậm rãi bước vào bên trong tòa lâu đài mà không có sự chào đón từ phía chủ nhân chỉ có Ngụy Dung cùng vài tên cận vệ nghiêm trang đang đứng chờ ở phía dưới.
Thấy thái độ ghét bỏ của đám người Hội đồng, Ngụy Dung không chút nương tình mà cầm lệnh bài Âm Trì giơ lên. Ngay khi vừa nhìn thấy lệnh bài, không chỉ đám cận vệ xung quanh mà ngay cả một nhóm người mặc bộ đồ đen cho dù không phục vẫn phải quỳ xuống hành lễ. Đến giờ Ngụy Dung mới hiểu được dụng ý của Quân Uyển, khuôn miệng khẽ nhếch mà ngẩng đầu nhìn lên tòa lâu đài phía trên cao, ngắm nhìn người con trai đang đứng ở phía sau tấm kính dày cộp đó.
Đám người Hội đồng đưa mắt nhìn nhau, lại dùng ánh mắt coi thường nhìn người đối diện. Mặc dù trong lòng tỏ ý ghét bỏ nhưng do gã có lệnh bài Âm Trì trên tay nên không dám làm càn, mà đám người nọ cũng không rõ vì sao Ngụy Dung lại có được lệnh bài này, phải chăng là gã tự ý cướp đi khỏi bàn tay của chủ nhân của nó? Nhưng sẽ chẳng có lấy nổi một câu trả lời nào có thể thỏa mãn tính hiếu kỳ của đám người nọ, mà ngay cả Ngụy Dung và chủ nhân cũng chẳng buồn mở miệng giải thích.
“Đã để các vị đại nhân chờ lâu rồi”. Quân Uyển ngồi chính giữa phòng Giáo Đồng, nhìn đám người đang phủ phục quỳ xuống dưới chân mình mà cao ngạo lên tiếng. “Lần này các vị đích thân đến đây, không rõ có phải liên quan đến ma sói hay không?”.
“Thưa cậu chủ, lần này chúng tôi đến đây quả thực là về vấn đề của đám ma sói gần đây”. Một kẻ trong Hội đồng cẩn trọng lên tiếng đáp lại, con ngươi phiếm đỏ dáo dác nhìn quanh mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. “Ngoài ra, chúng tôi đến còn liên quan đến chuyện của Thiên Nhãn đài”.
“Ồ, vậy sao?”. Hắn lại chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, tựa như đã đoán trước được mục đích lần này Hội đồng cử người đến là gì. “Có vẻ như Hội đồng vẫn không an tâm khi giao Thiên Nhãn đài cho ta thì phải?”.
Ngay khi lời nói vừa dứt, cả phòng Giáo Đồng liền chìm xuống một khoảng không im lặng bất thường. Đám người Hội đồng thực sự không nghĩ đến việc hắn có thể thẳng thừng nói ra việc này như thế, cho dù điều đó là sự thật đi chăng nữa thì hắn vẫn nên giữ một chút thể diện cho Hội đồng mới là phải phép. Tuy nhiên họ lại đang ở trong phòng Giáo Đồng của Thiên Nhãn đài, mà ở đây người có quyền lực tối cao chỉ có mình Quân Uyển, hắn còn chưa nói gì thì sẽ chẳng có ai dám mở miệng lên tiếng phản bác.
Ngụy Dung ngẩng lên nhìn hắn một hồi, không biết là do gã bị ảo giác hay là vì hắn vừa mới thể hiện quyền uy của mình mà gã lại cảm thấy có chút gì đó xa lạ. Cũng có thể là vì ngày trước Ngụy Dung chưa từng nhìn thấy Quân Uyển cầm quyền, cũng chưa thấy hắn đứng ở vị trí trên cao mà nhìn xuống nên cảm giác có đôi chút lạ lẫm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, gã vẫn sẽ ở đây mà bảo vệ hắn giống như cái ngày còn xưa cũ.
Không khí u ám bao phủ lấy căn phòng rộng lớn, Ngụy Dung buộc phải lên tiếng trước để phá tan sự im lặng nãy giờ. Cả đám người Hội đồng cũng chẳng thể làm trái ý, một phần vì họ không thể cứ quỳ trước mặt hắn như thế, phần nữa là vì lệnh bài Âm Trì hiện đang nằm trong tay gã. Tuy Ngụy Dung không cầm lệnh bài nhưng đám người nọ vẫn phải lui lại vài bước.
“Được rồi, chúng ta vẫn nên nói về chuyện của đám ma sói trước đã”. Quân Uyển nhấc mi nhìn về phía gã, âm trầm lên tiếng. “Còn về những việc khác, nói sau đi”.
Hắn đặt ly rượu hoa quế xuống bàn, tiếng va chạm giữa đáy ly rượu cùng mặt bàn khiến đám người phía dưới khẽ run lên. Chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra rằng Quân Uyển đang cố tình thể hiện sự tức giận của bản thân, nhưng họ lại chẳng thể làm gì được. Cho dù đám người trong Hội đồng không phục thì sao, kể cả đám người đó có bị một kẻ ít hơn mình hàng trăm tuổi mắng nhiếc đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể cúi đầu mà nghe.
Mặc dù Hội đồng là cấp cao trong tộc nhưng Thác Bạt mới là người có địa vị và quyền lực cao nhất trong tộc ma hút máu, và lẽ dĩ nhiên Quân Uyển được thừa hưởng những điều đó từ ông. Ngày trước hắn không có ý định tiếp quản Thiên Nhãn đài cùng với quyền lực của Thác Bạt nên người trong Hội đồng mới an tâm để Quân Uyển sống thoải mái từng đấy năm ở bên ngoài. Giờ đây khi biết hắn đang chuẩn bị tiếp nhận vị trí của ông ngoại mình, đám người Hội đồng như đang ngồi trên đống lửa mà tìm cách cướp lấy vị trí cao nhất từ tay hắn.
Chỉ tiếc là còn chưa kịp hành động đã bị Quân Uyển nắm thóp. Không rõ là do lời nói quá đỗi rõ ràng hay là vì bản thân hắn đã phòng bị từ trước, mà khi người của Hội đồng mới nhắc đến “Thiên Nhãn đài” là Quân Uyển đã hiểu được mục đích của đám người nọ. Mặc dù vậy, hắn vẫn ung dung như không có việc gì mà thưởng thức ly rượu hoa quế trên tay, vô thức lại nhớ đến cảnh tượng tối qua giữa hai người mà trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi.
“Dạ Nguyệt đã kết nối với đám ma sói trong tộc rồi?”.
Comments (0)
See all