Vầng trăng khuyết rọi xuống căn phòng ngự trên cao, Quân Uyển lăng lăng nhìn tách trà đã nguội trên bàn, không rõ hắn đang suy nghĩ đến điều gì.
Cuộc đàm luận đã kết thúc từ lâu, bên phía Hội đồng chỉ đưa ra một vài ý kiến không đáng để tâm. Mà Quân Uyển không bận lòng về điều đó, dù sao hắn đã có kế hoạch đối phó với đám ma sói từ lâu, nên người của Hội đồng có đưa ra lời góp ý hay không cũng chẳng khiến hắn thay đổi suy nghĩ của mình. Nhưng hiện giờ địa vị của Quân Uyển chưa được củng cố, nếu đám người Hội đồng vẫn cố bức ép hắn đến đường cùng, sớm muộn gì hắn sẽ phải dâng Thiên Nhãn đài cho chúng.
Ngụy Dung đứng trước cánh cửa đã đóng chặt, bàn tay dơ lên định gõ lên tấm gỗ im lìm nhưng cuối cùng vẫn không hạ xuống. Tiếng thở dài vang lên giữa hành lang vắng lặng, không một ai thấy được biểu cảm khó coi trên khuôn mặt của gã vào lúc này. Ngụy Dung ngồi dựa vào bức tường trắng phía sau lưng, âm thầm chờ đợi người bên trong chủ động mở cửa cho mình.
Mà Quân Uyển ở trong phòng đang ngắm nhìn thành quả mà mình vừa mới tạo ra, một tòa lâu đài tráng lệ được tạo bởi những chiếc ly pha lê nhỏ, trông vô cùng đẹp mắt. Tiếng động bên ngoài vô thức vang đến bên tai, cho dù không nói thì hắn cũng biết gã đang đứng ở phía sau cánh cửa kia, nên hắn không hề vội vàng mà bước ra mở cửa.
Thời điểm Quân Uyển nhìn thấy Ngụy Dung ngồi gục ở bên cạnh chân mình, tuy khuôn mặt hắn vẫn bình thản nhưng bên trong đã bắt đầu cuộn trào mà đau lòng vì gã. Nếu lúc này Ngụy Dung ngẩng đầu lên nhìn, chắc hẳn sẽ thấy được nét buồn thoáng qua trên khuôn mặt của hắn. Dường như có điều gì thôi thúc bên trong khiến Quân Uyển trở nên mộng mị, hắn âm thầm ngồi xuống bên cạnh và tựa đầu lên bờ vai rắn chắc của gã, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi Quân Uyển tỉnh lại lần nữa, ánh bình minh đã bắt đầu ló dạng. Hắn chậm rãi quay đầu lại, thấy Ngụy Dung nằm bên cạnh đang ôm chặt mình, chập chờn đi vào giấc ngủ. Nhìn ấn đường của gã đang nhăn lại, Quân Uyển không tự chủ mà đưa tay chạm lên điểm giữa hai đầu lông mày của gã. Mãi đến khi một bàn tay khác chạm lên mu bàn tay trắng hồng của hắn, lúc này Quân Uyển mới giật mình mà thu tay lại nhưng vẫn bị Ngụy Dung bắt được.
“Uyển Uyển, đừng nghịch”. Ngụy Dung không mở mắt, khàn giọng lên tiếng giả bộ trách mắng. “Để anh ngủ thêm một chút nữa đi”.
“…”.
Quân Uyển buồn cười, trong lòng bỗng cảm thấy gã giống như chú mèo nhỏ ngày trước hắn nuôi, mỗi khi đi ngủ sẽ luôn làm nũng hắn. Tiếng cười trầm thấp vang đến bên tai, khiến lòng gã có hơi ngứa ngáy. Bàn tay Ngụy Dung đặt ở trên eo hắn bỗng dùng sức mà ôm người bên cạnh vào lòng, Quân Uyển đột nhiên được ôm thoáng giật mình mà muốn thoát khỏi vòng tay của gã, nhưng cuối cùng vẫn bị gã kéo lại.
Sau cùng hắn bỏ cuộc, mặc cho gã ôm mình mà suy nghĩ vài chuyện xảy ra gần đây. Làm thế nào để có thể củng cố địa vị của bản thân ở Thiên Nhãn đài? Hắn nên làm gì mới có thể khiến bên phía Hội đồng từ bỏ việc dòm ngó đến quyền lực của hắn? Và hắn phải làm gì mới có được sự trung thành của đám người dưới quyền? Còn nữa, rốt cuộc mối quan hệ giữa hắn và Ngụy Dung là như thế nào? Giờ đây mỗi khi nhìn thấy gã, trái tim hắn đập mạnh liên hồi mà Quân Uyển lại không thể tự chủ từng bước đến gần Ngụy Dung hơn một chút.
“Nếu em muốn củng cố quyền lực của mình, cũng không quá khó”. Ngụy Dung đột nhiên mở mắt, âm trầm lên tiếng, đánh thẳng vào suy nghĩ của người trong lòng. “Chỉ cần chủ nhân của các tòa lâu đài trong tộc quy phục em, như vậy là được rồi”.
“Đám người đó đâu dễ hàng phục như vậy, dù ta có đem lợi ích ra trao đổi thì chưa chắc chúng đã phủ phục dưới chân ta”. Quân Uyển nghe xong có hơi bất ngờ, hắn thực sự không nghĩ gã có thể dễ dàng trả lại vị trí này cho mình như thế. Trong lòng hắn có hơi chua xót, mà Quân Uyển lại không dám ngẩng đầu lên nhìn. “Nhưng ý kiến này của anh không tồi, để ta thử xem sao”.
“Y Nhược cùng Dương Thiên Hải đã quy phục, có nghĩa giờ em đã nắm chắc sự ủng hộ của Ngân Châu đài cùng Hắc Phong đài”. Gã vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ gò má phiếm hồng của hắn, cười thầm trong lòng. “Hiện tại, chỉ cần bốn đài còn lại chấp nhận hàng phục, đồng nghĩa với việc đám người Hội đồng sẽ không thể dòm ngó tới Thiên Nhãn đài lần nữa”.
Quân Uyển không đáp lại nhưng cũng không phủ nhận những lời gã nói, hắn biết rõ điều đấy nhưng con đường này vô cùng khó đi, hắn lại muốn tìm con đường nhẹ nhàng hơn để có thể vượt qua. Dù gì trận chiến giữa hai phe sắp đến, Quân Uyển không thể hao tổn sức lực cho việc này, đành phải làm những việc nhỏ nhặt trước, nếu như không được thì hắn mới tính đến con đường mà gã đã bày ra trước mắt.
Ngụy Dung xoa nhẹ mái tóc hơi rối của hắn, mặc dù không có câu trả lời nào được đưa ra nhưng gã không lên tiếng thúc giục. Cho dù Quân Uyển có đưa ra quyết định thế nào, Ngụy Dung sẽ tuyệt đối tuân theo mà không có lời phản kháng. Giờ đây, gã chỉ muốn ở bên cạnh bầu bạn với hắn, còn những vấn đề khác, gã không để tâm đến nữa. Có thể sau này Quân Uyển sẽ nhớ ra những việc đáng khinh của gã, nhưng Ngụy Dung vẫn muốn nắm lấy bàn tay tràn đầy sức sống này thêm một lần.
Cơn buồn ngủ khiến Quân Uyển không gượng được nữa, tựa như chú mèo nhỏ mà nằm cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của gã mà nhắm mắt đi ngủ. Ngụy Dung vô thức bật cười nhưng vẫn ôm lấy người nọ, nhẹ nhàng vỗ về khiến hắn cảm thấy ngủ ngon hơn. Ánh mắt say đắm của gã nhìn xuống khuôn mặt bình thản của hắn lúc này, trái tim Ngụy Dung đã bắt đầu đập loạn. Gã muốn hôn, muốn cùng hắn giao hoan đến điên loạn. Cuối cùng gã vẫn khắc chế bản thân, Ngụy Dung sẽ chờ hắn, chờ đến khi nào hắn nguyện ý tiếp nhận gã, khi đó Ngụy Dung sẽ từng bước từng bước buộc chặt hắn ở bên cạnh mình.
…
Dạ Nguyệt cau mày nhìn đám người đang cãi nhau phía dưới sảnh đường, ánh mắt dần tối lại trước những lời khó nghe của mấy lão già trong tộc. Tiếng cây trượng nện xuống nền nhà vang khắp cả căn phòng rộng lớn, mấy lão già thấy vậy đành ngậm ngùi quay về chỗ của mình.
Tuy trong đám người ngồi đây, Dạ Nguyệt chỉ là con sói vừa mới thành niên nhưng lại là người có dã tâm lớn nhất. Dạ Nguyệt không những muốn đứng đầu ba tộc, y còn muốn biến đám ma hút máu trở thành nô lệ của mình, khiến chúng phải nếm mùi cực khổ mà tộc ma sói đang phải chịu đựng.
Đám lão già trong tộc lại có cùng chí hướng với y, nên khi Dạ Nguyệt vừa mới đặt vấn đề, chúng đã lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng họ lại không ngờ rằng, chỉ vì suy nghĩ bất đồng đã lên tiếng nạt nộ lẫn nhau.
Dạ Nguyệt ngồi phía trên, không nói câu gì chỉ lẳng lặng quan sát đám người trước mặt. Tuy mấy lão già đã thu lại hết tâm tư trong lòng, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của y. Đôi mắt tựa như xuyên thấu tâm can rơi xuống từng người, đám người ngồi dưới không dám động, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Cuộc chiến còn chưa diễn ra, các vị đã muốn làm hại lẫn nhau rồi sao?”. Chất giọng khàn đặc nhưng vẫn toát ra sự uy nghiêm của mình, Dạ Nguyệt mân mê cây trượng trên tay, nói, “Nếu các người không tin tưởng tôi, vậy có thể quay trở về ổ chó của mình được rồi đấy”.
Lời vừa được nói ra, đám người phía dưới lập tức im lặng mà cúi đầu xuống. Mấy lão già tuy không phục nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ còn cách gạt đi cái tôi, cùng nhau làm việc lớn.
“Dạ Nguyệt, sắp đến ngày trăng tròn rồi, cậu tính thế nào?”.
Comments (0)
See all