Cuộc họp cổ đông diễn ra như thường lệ, La Diệp Thành mệt mỏi mở cửa bước vào. Vừa đúng lúc Trần Dục đang phát biểu ý kiến cho nên chẳng có ai để ý đến phía bên này, hắn cũng chẳng bận tâm gì lắm âm thầm bước đến chỗ ghế ngồi còn trống mà nhàn nhã ngồi xuống.
La Ngôn mắt vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy ngứa mắt, nhưng vì đang trong phòng họp lại có nhiều người ở đây cho nên ông không tiện lên tiếng. Ông cau mày nhìn hắn một cái rồi lại quay sang nhìn dữ liệu đang được hiển thị trên màn hình máy chiếu nghiền ngẫm một lát, mắt lại nhìn về phía đối diện lên tiếng: “Giám đốc Trương, ông có ý kiến gì về vấn đề này không?”.
Cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ, sau khi kết thúc, mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng họp vui vẻ nói chuyện với nhau. La Diệp Thành cảm thấy có hơi buồn chán cũng theo đó mà đứng dậy rời đi, khi hắn chuẩn bị về nhà lại thấy một cô gái trẻ đang tiến về phía này, hắn khẽ nhíu mày nhìn cô cất tiếng hỏi: “Thư ký Kỳ, ông ấy lại muốn gặp tôi sao?”.
Thư Kỳ nghe xong chỉ mỉm cười với hắn mà gật đầu, mắt thấy hắn định đi vội lên tiếng: “Chủ tịch đang ở trong phòng anh. Phó tổng, anh đừng chọc tức ông ấy nữa, không tốt đâu”.
La Diệp Thành không nói gì chỉ xoay người lại, lắc lắc cổ tay rồi bước về phía thang máy chuyên dụng cho cấp cao. Thư Kỳ thấy vậy cũng chẳng nói gì nữa, nhanh chóng trở về làm việc của mình.
Lúc hắn mở cửa phòng làm việc đã thấy La Ngôn đang ngồi ở bàn uống nước, nhàn nhã uống trà. La Diệp Thành mặt không biến sắc nặng nề bước đến, hắn không chút nể nang ném quyển sổ đang cầm trên tay xuống bàn, ngồi xuống phía đối diện ông.
La Ngôn thấy hành động này của hắn cũng không ngạc nhiên lại chẳng cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, ông chỉ thắc mắc một điều là sao ông lại có một đứa con trai như hắn. Ông biết La Diệp Thành vẫn đang nhìn mình nhưng không vội, La Ngôn vẫn giữ thái độ ung dung như trước uống nốt chén trà trên tay rồi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Tao nhớ là đã bảo Lam Nhất Minh nói với mày, cuộc họp hôm nay không được đến muộn”. La Ngôn đặt chén trà xuống, khẽ nhíu mày lên tiếng. “Tại sao hôm nay mày vẫn đến muộn như vậy?”.
“Cuộc họp hôm nay, tôi đến hay không cũng như vậy thôi”. La Diệp Thành thu lại ánh mắt của mình, tự châm cho mình một chén trà mà nhàn nhạt đáp lại. “Hôm nay, dù tôi không có mặt đi nữa thì những quyết định trong cuộc họp cũng không ảnh hưởng đúng không, ngài Chủ tịch?”.
La Ngôn nghe xong vô cùng tức giận nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt mà nói với hắn một câu: “Diệp Thành, mày nên nhớ cái ghế này là tao cho mày ngồi. Nếu tao muốn, cho dù mày có muốn ngồi cũng không thể ngồi được nữa”.
La Diệp Thành cười khẩy một tiếng, mắt hắn nhìn qua tấm biển chức danh đặt ngay ngắn trên bàn mà nhìn ông thản nhiên nói: “Chủ tịch La, nếu ông cảm thấy vị trí này không thích hợp với tôi, ông có thể lấy lại dù sao tôi cũng không cần”. Nói rồi hắn đứng dậy, tiến về phía bàn làm việc cầm lấy tấm biển chức danh đem đến trước mặt ông: “Còn nếu như ông muốn để cho La Tư Nghĩa ngồi vào vị trí này cũng được, tôi không có ý kiến. Dù sao nó mới là quý tử của ông, tôi làm sao so sánh được với nó”.
“Mày…”.
La Diệp Thành không để ý tới ông mà mở cửa bỏ đi, La Ngôn bị hắn làm cho tức chết mà ngồi thở phì phò ở trên ghế sô pha. Lại thấy hắn không có ý định quay trở về làm việc, ông đành mang theo cục tức đang mắc nghẹn ở cổ mà trở về phòng xem nốt mấy bản hợp đồng sắp tới.
Sau khi lái xe rời khỏi công ty, La Diệp Thành cảm thấy buồn ngủ nhưng vì phải qua mấy chỗ làm ăn xem thế nào nên đành lái xe đến quán bar gần đó. Lúc này hắn lại nhận được một cuộc điện thoại, là Lam Nhất Minh gọi tới: ‘Thiếu chủ, đám người Nhạc Phong đang ở gây chuyện ở biệt thự’.
…
Quán cà phê buổi sáng đều có một lượng khách nhất định, tuy không quá đông nhưng cũng chẳng thể nói là thưa thớt. Tâm tình của Thường Niên hôm nay không tốt, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng mọi người nhìn qua đều biết cậu có tâm sự ở trong lòng.
Thường Niên nhìn tấm lịch treo trên tường lại thấy hôm nay đã đến ngày phát tiền lương, tâm trạng rối bời chẳng muốn làm gì. Lúc này tiếng chuông gió treo trên cánh cửa ra vào khẽ rung lên, cậu chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn, là một vị khách. Thường Niên đành đè ép cảm xúc của mình xuống mà nở một nụ cười, bước về phía bàn mà người kia vừa mới ngồi xuống.
“Xin chào quý khách đến với Calina”. Thường Niên vui vẻ đưa menu cho người kia, lên tiếng chào mừng. “Quý khách muốn dùng gì ạ?”.
Người này nhìn qua menu một lát, nhanh chóng chọn đồ rồi gấp menu lại đưa cho cậu mà nói: “Cho tôi một Latte Macchiato, một đĩa hướng dương vị dừa nữa nhé”.
Thường Niên nhanh nhẹn ghi đơn, rồi nhận lấy menu khẽ cúi người nói: “Quý khách xin chờ một lát”. Nói rồi cậu xoay người bước đến khu vực điều chế, đưa đơn gọi đồ cho người phụ nữ đang đứng trong quầy rồi quay lại làm việc của mình.
Đúng lúc này chuông điện thoại trong túi cậu liền reo lên. Thường Niên đặt khay đựng đồ xuống bàn mà lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, trong lòng cậu khẽ thắt lại.
“Trần Lăng, cậu dọn nốt giúp mình nhé. Mình đi nghe điện thoại”. Trần Lăng nghe vậy gật đầu một cái, Thường Niên khẽ mỉm cười cảm ơn rồi cầm điện thoại bước về phòng nghỉ dành cho nhân viên. “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”.
‘Hừ, tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc mà bây giờ mày mới chịu nghe máy hả?’. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia tức giận mà lên tiếng mắng mỏ. ‘Tao nói này, mày ở trên đấy làm được nhiều tiền như thế nhưng sao tao không thấy mày gửi tiền về cho bố mẹ cùng anh em trai mày vậy?’.
“Mẹ, con đi làm cũng có kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Một tháng con kiếm được bao nhiêu, con đều gửi hết về cho bố mẹ rồi”. Thường Niên có chút ấm ức mà nói. “Với cả, con cũng phải làm việc để trả nợ cho anh nữa, nên cũng chẳng có nhiều tiền để gửi về nhà”.
‘Tao không cần biết, mày muốn làm gì thì mày làm. Sang tuần em trai mày đi học rồi, mày xem thế nào mà gửi tiền về để đóng học phí cho em trai mày đi’. Bà chẳng mấy quan tâm đến lời nói của cậu, cắn ca cắn cẩu lên tiếng nói lại. ‘Còn nữa, anh trai mày vừa mới vay tiền làm nhà. Cuối tháng này là đến hạn trả nợ, mày thu xếp về mà trả nợ cho anh mày đi’.
“Mẹ à…”.
Thường Niên còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ kia đã tắt máy, cậu thật sự không biết nên nói gì mới phải. Nợ này còn chưa trả xong đã phải lo tiền trả nợ cho khoản khác, lại còn tiền ăn học của đứa em cùng với tiền sinh hoạt phí của cả nhà, cậu không biết nên làm thế nào mới thỏa đáng. Số tiền cậu kiếm được, cuối cùng cũng chẳng để lại được bao nhiêu.
…
La Diệp Thành đánh xe vào tiểu khu nhà mình, nhanh chóng nhìn thấy trước cổng biệt thự có đám người to có nhỏ có đang làm loạn. Hắn khẽ nhíu mày mà đỗ xe ở ngay phía đầu đường, mở cửa bước xuống nhìn đám đông một hồi mới chậm rãi bước đến.
Lam Nhất Minh mãi mới có thể đuổi đám người này ra khỏi biệt thự, đúng lúc thấy hắn đang đi về phía này vội vàng chạy đến. La Diệp Thành một chút cũng không mấy bận tâm, mắt hắn vẫn nhìn về phía trong biệt thự, hạ giọng lên tiếng: “Hân Hân thế nào rồi?”.
“Tiểu thư sau khi ngủ dậy, tinh thần cũng tốt hơn lên rất nhiều rồi. Hiện tại tiểu thư đang ngồi ở trong phòng, bên ngoài có vệ sĩ canh gác. Thiếu chủ có thể an tâm”. Lam Nhất Minh nhanh nhẹn báo cáo, rồi lại nhìn về phía đám người kia lên tiếng hỏi: “Thiếu chủ, đám người này nên giải quyết thế nào?”.
“Cậu gọi cho Nhạc Phong, bảo lão đến đây một chuyến”. La Diệp Thành buồn bực nhấc chân bước vào bên trong biệt thự nói. “Trong vòng mười phút không có mặt, lập tức giết sạch toàn bộ đám người của lão đi”.
Lam Nhất Minh nghe theo hắn, mở điện thoại ra gọi người kia đến.
Quả nhiên mười phút sau, Nhạc Phong đã có mặt tại biệt thự nhà họ La. La Diệp Thành nhìn người đàn ông ngồi đối diện, trong mắt có vài tia khinh thường. Lại quay sang đám người đang làm loạn ở phía bên ngoài, Lam Nhất Minh chẳng nói chẳng rằng lấy khẩu súng được giắt ở thắt lưng mà hướng về phía đám người lao nhao bên ngoài nổ súng.
Tiếng súng vang lên khiến đám người kia có chút sợ hãi mà dừng động tác của mình lại, Nhạc Phong thấy người của mình bị thương trong lòng đã dấy lên căm phẫn nhưng lại chẳng dám phản ứng. Ông hít một hơi thật sâu mà nhìn người con trai trước mặt, lại thấy hắn vẫn đang chăm chú nhìn mình liền chột dạ mà cúi đầu xuống.
“Nhạc Phong, lần này tôi gọi ông đến đây, chắc hẳn là ông cũng đoán được là vì chuyện gì rồi đúng không?”. La Diệp Thành châm một điếu thuốc, không nặng không nhẹ lên tiếng hỏi. “Lần này ông làm như vậy, là có ý gì đây?”.
“Diệp Thành, chuyện đêm qua chắc cậu cũng chưa quên đâu nhỉ?”. Nhạc Phong tuy có chút sợ hắn nhưng cũng không phải kiểu người gan nhỏ, dám đưa người đến gây chuyện tất nhiên dám nói lý với hắn. “Tôi không biết là cậu làm thế là có ý gì, nhưng vụ kia rõ ràng là cậu thu giữ bạch phiến của tôi cho nên tôi mới cho người bắt giữ em gái cậu, đem cô ta ra làm giao dịch. Cậu giao hàng tôi giao người, kết thúc giao dịch là xong. Tại sao cậu lại còn đem người đến đột kích chúng tôi?”.
“Nhạc Phong, ông vừa ăn cướp vừa la làng sao?”. Hắn nghe xong có hơi buồn cười, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn người bên ngoài cửa mà khẽ nhướng mày. Lam Nhất Minh nhìn thấy liền nổ súng, lần này là một người chết. Nhạc Phong thấy người của mình ngã xuống vô cùng tức giận đập bàn, khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn nói: “La Diệp Thành, cậu có ý gì? Làm người của tôi bị thương, giờ cũng muốn giết chết họ sao?”.
La Diệp Thành nghe xong cũng chỉ cười nhạt một tiếng, lại hướng tới Lam Nhất Minh nói một câu. Anh nghe xong nhanh chóng thu hồi khẩu súng, quay trở về đứng ở đằng sau hắn.
Mùi máu tanh nhanh chóng lan rộng, ngay cả người ngồi ở phía bên trong biệt thự vẫn có thể ngửi thấy rõ. Nhạc Phong thấy hắn một câu cũng không nói, sự kiên nhẫn của ông không còn nữa, vốn đang định làm ầm chuyện này lên lại thấy La Diệp Thành lên tiếng trước.
“Nhạc Phong, chắc ông biết rõ nguyên nhân tại sao tôi lại thu giữ bạch phiến của ông, đúng không?”. La Diệp Thành mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, chậm rãi nói. “Cái đêm ông chọn địa bàn của tôi làm nơi giao dịch bạch phiến, còn nhớ chứ? Vốn dĩ tôi cũng chẳng buồn nói, dù sao chuyện này chẳng có liên quan tới tôi, cho dù cảnh sát có bắt được thì chuyện này tôi cũng là người ngoài cuộc. Vậy mà người của ông lại không biết điều, đi gây chuyện với đám lắt nhắt nhà tôi còn ra tay sát hại họ. Nhạc Phong, ông bảo tôi nên làm thế nào?”.
Nhạc Phong đần mặt, ông không biết nên trả lời hắn như thế nào. Đêm hôm giao dịch, quả thực người của ông gây chuyện với người của La Diệp Thành cũng chính ông biết chuyện này nhưng lại dung túng người của mình, mặc cho người của mình muốn làm gì thì làm. Nhạc Phong lại nghĩ, việc mình mượn địa bàn của hắn làm giao dịch có lẽ hắn sẽ không biết cho nên mới để người giết chết đám người kia, rồi âm thầm trở về nhà.
Lúc La Diệp Thành biết chuyện, hắn lập tức hạ lệnh điều tra xem số bạch phiến kia hiện tại được cất ở chỗ nào. Sau khi điều tra được lại cho người đến cướp số bạch phiến đi, chủ yếu là muốn ông đến tìm hắn nói chuyện. Vậy mà Nhạc Phong lại không hiểu chuyện, dám đưa người đến biệt thự bắt cóc Diệp Hân làm con tin, ép Diệp Thành phải trả lại hàng mới chịu thả cô ra.
“Nhạc Phong, người của ông giết người của tôi thì thôi đi, lại còn gây chuyện ngay trên địa bàn của tôi. Ông nghĩ tôi thực sự không biết gì sao?”. La Diệp Thành trầm giọng lên tiếng nói. “Ông để người của ông giết chết người của tôi, bắt cóc Diệp Hân giờ lại cho người đến làm loạn. Ông định giải quyết như thế nào?”.
“Diệp Thành, chuyện này là tôi sai”. Nhạc Phong biết rõ tính của La Diệp Thành cho nên cũng chẳng dám đắc tội với hắn thêm nữa đành hòa hoãn nói. “Tôi lập tức cho người rời khỏi đây, sau này không dám đưa người tới gây chuyện nữa. Còn nữa, tháng tới tôi có hai vụ làm ăn, đều liên quan đến vũ khí, hai vụ này tôi chuyển sang cho cậu. Cậu thấy thế nào?”.
La Diệp Thành nghe xong chỉ khẽ gật đầu một cái, đứng dậy thong thả bước lên lầu. “Nhạc Phong, tôi mong lần sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa”.
Comments (0)
See all