Thường Niên lặng người nhìn số tiền trải đầy trên giường cảm thấy có chút chạnh lòng, số tiền cậu vất vả dành dụm hơn ba năm nay cuối cùng chẳng còn lại gì. Cậu chậm rãi đem toàn bộ số tiền cho vào một phong bì nhỏ, khẽ dựa người vào thành giường suy nghĩ một lát.
Đàm Uy Vũ vừa hoàn thành xong luận văn của mình, mắt ngước lên thấy trời bắt đầu nhá nhem tối, anh nhanh chóng cất sách vở vào trong cặp quay sang thầy giáo hướng dẫn của mình chào một tiếng, mở cửa đi về. Trên đường đi, anh chợt nghĩ đến Thường Niên vẫn đang ở nhà mà chậm rãi bước vào một quán bánh nhỏ bên đường, mua một hộp bánh vị chanh leo mà cậu thích nhất.
Khi anh về đến nhà, thấy Thường Niên vẫn đang ngồi trên giường, anh vui vẻ cầm hộp bánh đi tới. Không biết cậu đang suy nghĩ điều gì, lúc Đàm Uy Vũ bước đến ngồi xuống lại không thấy cậu phản ứng. Anh đưa tay đẩy cậu một cái, Thường Niên mới đưa mắt lên nhìn anh, cậu có hơi giật mình, vội lau đi nước mắt còn đọng lại, nhìn anh mỉm cười.
“Uy Vũ, cậu về rồi sao?”. Thường Niên vội đem phong bì đang cầm trên tay giấu dưới chăn, ngập ngừng lên tiếng hỏi. “Cậu đã ăn gì chưa? Mình đi nấu cơm”.
“Không cần vội, mình chưa đói”. Đàm Uy Vũ thấy cậu hấp tấp như vậy, bản thân cảm thấy đau xót. “Thường Niên, cậu có chuyện gì sao? Nhà cậu xảy ra chuyện gì rồi?”.
“A, không, không có”. Cậu nghe vậy lập tức lắc đầu phủ nhận. “Chỉ, chỉ là mình nhớ nhà thôi. Không sao đâu”.
Thường Niên nói xong nhanh chóng xuống giường, đảo qua tủ lạnh một lát lại thấy bên trong không còn nhiều thức ăn, khẽ thở dài. Bản thân cậu ăn uống thế nào không quan trọng, nhưng có thêm đám Uy Vũ ở cạnh, không thể nấu một bữa qua loa được.
Nhân trời còn chưa tối hẳn, Thường Niên đưa tay lấy chiếc áo khoác treo trên giá, vừa mới mở cửa ra ngoài thấy Trần Lăng từ bên ngoài trở về, trên tay y là túi lớn túi nhỏ thức ăn còn tươi mới. Cậu nhấc mắt nhìn y, cười một cái.
Trần Lăng không để tâm đến, đưa người lách qua khe hở cậu để lại bước vào trong nhà. Đàm Uy Vũ vừa mới thay quần áo xong, lúc bước ra thấy Trần Lăng khệ nệ đem đống đồ trên tay để trên bàn, vui vẻ bước đến.
“Trần Lăng, nay cậu rảnh đến mức vậy à?”. Đàm Uy Vũ tiến đến chỗ y mà lên tiếng đùa giỡn. “Không phải hôm nay cậu tăng ca sao? Sao lại về sớm vậy?”.
“Hỏi nhiều, tôi có tăng ca hay không, liên quan tới cậu?”. Trần Lăng tỏ ra chán ghét mà đáp lại, mắt nhìn về phía người đang đứng ở cửa, trong lòng không nỡ nặng lời chỉ lên tiếng: “Thường Niên, sao cậu vẫn còn đứng đấy? Mau vào giúp mình nấu cơm đi”.
“A, được”.
Thường Niên giật mình quay người lại nhìn y, thấy ánh mắt ôn hòa đang nhìn mình, tâm trạng nặng nề cũng không còn nữa. Cậu cất lại chiếc áo khoác đang cầm trên tay, nhanh chóng tiến đến chỗ Trần Lăng đang đứng, thuần thục cùng y nấu xong một bữa cơm thịnh soạn.
Đàm Uy Vũ ngồi đối diện với cậu, tâm trạng anh không ổn định. Anh không biết cậu đang phải chịu đựng chuyện gì, anh thật lòng thật tâm muốn cậu chia sẻ với mình, muốn mình san sẻ gánh nặng với cậu, nhưng Thường Niên lại năm lần bảy lượt từ chối sự giúp đỡ từ anh.
Trần Lăng ngồi bên cạnh, lướt qua ánh mắt anh đang nhìn cậu có hơi giật mình, tuy y không chắc chắn nhưng có lẽ cũng đúng đến tám, chín phần mười. Trần Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng gắp thức ăn cho cậu và Uy vũ mỗi người một miếng rồi tự mình ăn cho xong bát cơm của mình.
Thường Niên ăn xong trước nói mình có việc phải đi ra ngoài, không đợi hai người phản ứng kịp đã nhanh tay đóng cánh cửa lại. Cậu đưa mắt nhìn lên tấm biển hướng dẫn xe buýt, trong lòng khẽ than một câu. Tiếng xe buýt đỗ lại vang lên bên tai, cậu xoay người bước lên xe.
“Uy Vũ, cậu thích Thường Niên sao?”. Trần Lăng thấy anh đang vung vẩy chiếc bát ướt trên tay, nhàn nhạt lên tiếng hỏi. “Đừng cố giấu tôi, ánh mắt cậu nhìn cậu ấy, nếu không bị mù thì ai cũng nhìn ra cả”.
“Cậu biết rồi?”. Đàm Uy Vũ còn đang rửa bát, nghe y nói thế suýt chút nữa mà làm rơi cái bát đang cầm trên tay. Ánh mắt cụp xuống, ảm đạm nói. “Cậu biết cũng được, ai biết cũng thế miễn không phải em ấy biết là được. Chuyện này cậu đừng nói cho Thường Niên biết, dù sao em ấy sẽ không chấp nhận tôi”.
“Vậy cậu định âm thầm bên cạnh cậu ấy cả đời này à?”. Y thật không hiểu thằng bạn mình, khó chịu nói. “Hay là sau này, cậu muốn nhìn cậu ấy ở bên cạnh người khác thì cậu mới vừa lòng?”.
Đàm Uy Vũ không trả lời, chậm rãi đem bát đũa đã rửa sạch úp lên chạn bát, sau cùng mới hướng y nói một câu: “Tôi không biết đến lúc đấy, bản thân có bình tĩnh mà chấp nhận hay không? Tôi cũng không rõ đến khi nào em ấy mới buông bỏ được gánh nặng trong lòng, chịu san sẻ với tôi. Hiện tại, tôi cũng chỉ đành ở bên cạnh em ấy, âm thầm bảo vệ, giúp đỡ em ấy thôi”.
…
La Diệp Thành ngồi trên ghế sô pha, nhàn nhã uống trà. Diệp Hân sau khi nghỉ ngơi vài ngày, tinh thần của cô đã tốt lên rất nhiều. Lúc này cô ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận gọt quả táo đỏ đang cầm trên tay, đôi khi đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh, thấp thỏm không biết có nên đề cập chuyện kia với hắn hay không.
Hắn ngồi bên cạnh xem chính sự một chút, đưa tay cướp lấy quả táo cô đang gọt, trực tiếp cắn một miếng. Diệp Hân vừa thấy quả táo trên tay bị cướp bỗng chốc giật mình, con dao vô tình khẽ trượt qua ngón cái của cô, khiến cô đau nhói. La Diệp Thành thấy vậy vội vàng đặt quả táo xuống, cẩn thận cầm lấy bàn tay cô đưa lên xem xét, mắt thấy không vấn đề gì, thở phào một hơi.
“Anh xin lỗi, làm em đau rồi”. La Diệp Thành lấy chiếc băng cá nhân trong hộp thuốc dưới bàn, mau chóng băng vết thương lại cho cô. “Được rồi, sau này cẩn thận một chút”.
“Anh, anh hai…”. Diệp Hân cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt hắn, nhỏ giọng nói. “Em có chuyện này muốn nói, mong anh đồng ý”.
“Có chuyện gì sao?”. Hắn lập tức tắt ti vi, quay người lại nhìn cô mỉm cười nói. “Chỉ cần em nói, anh đều đồng ý”.
“Thực, thực ra, cũng lâu rồi em chưa về nhà thăm mẹ”. Cô cẩn trọng lời nói của mình, cố gắng không để hắn nổi giận với mình. “Em cũng nhớ cha nữa. Cuối tuần này, anh đồng ý cho em về nhà được không?”.
Ánh mắt phẫn uất nhìn cô, tuy hắn không nổi giận nhưng thực sự tức giận rồi. Diệp Hân thấy ánh mắt của hắn, trong lòng biết đã chọc tức anh trai mình liền cụp đuôi xuống. Nhưng cô vẫn hy vọng hắn có thể thay đổi quyết định của mình, đồng ý cho mình về nhà.
La Diệp Thành quả thực tức giận nhưng không thể hiện ra, dẫu sao với hắn thì căn nhà đó có hay không cũng không quan trọng chỉ là, đối với Diệp Hân mà nói thì ngôi nhà đó là cả thế giới với cô, dù ở nơi đó cô không được chào đón cũng chẳng được cha mẹ yêu thương nhưng cô vẫn luôn muốn quay trở về.
“Được rồi, cuối tuần anh bảo Lã Nhiễm đưa em về”. La Diệp Thành cuối cùng cũng nhượng bộ, đưa mắt nhìn người con trai đang đứng trước cửa khẽ gật một cái, đưa tay vuốt mái tóc cô nói tiếp: “Hai ngày. Tối đa chỉ được hai ngày, sau hai ngày anh sẽ cho người đưa em về”.
“Dạ được, em biết anh trai em tốt với em nhất mà”. Diệp Hân vui mừng, dang tay ôm lấy cổ hắn mà nói. “Cảm ơn anh”.
“Lớn rồi, có còn là trẻ con nữa đâu”. Hắn khẽ xoa đầu cô một lát nhẹ giọng nói. “Được rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi. Anh còn có chút việc cần phải giải quyết”.
Diệp Hân ‘dạ’ một tiếng, xoay người nhanh chóng lên phòng. Lam Nhất Minh lúc này mới từ ngoài bước vào, thấy tâm trạng cô tốt như vậy, trong lòng anh bỗng có chút vui vẻ. Mắt thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, anh vội đem tâm tư của mình cất vào bên trong, tiến đến chỗ hắn đang ngồi.
La Diệp Thành một chút mảy may không quan tâm đến tâm tình này của anh, hắn lạnh nhạt uống một ngụm trà đã nguội trong chén khẽ nhướng mày nhìn người đang đi tới một cái, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
“Thiếu chủ”. Lam Nhất Minh khẽ cúi người chào hắn một câu, đưa cho hắn một tập tài liệu nhỏ, cẩn thận lên tiếng: “Lô hàng kia không biết làm thế nào bị rò rỉ ra ngoài, đám người Lô Viễn đã cho người đến cướp đi lô hàng kia rồi”.
“Cậu nói cái gì?”. La Diệp Thành giật mình, ngước mắt lên hỏi lại anh. “Lô hàng lần này, ngoại trừ tôi, cậu và Tiểu Tranh ra thì còn ai biết nữa?”.
“Cái này, tôi đã cho người đi điều tra chuyện này, thiếu chủ có thể an tâm”. Anh có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà trả lời. “Tôi sợ, trong đám người của mình, có kẻ không yên phận mà chơi hai mang với mình rồi”.
“Hừ, nuôi ai không nuôi, toàn nuôi một lũ vô dụng”. Hắn nhịn không được chửi thề một tiếng, lại thấy tình thế không ổn, nếu lúc này manh động chỉ e sẽ khiến mọi chuyện phức tạp thêm liền nói. “Cho người âm thầm điều tra vụ này, đừng làm ầm lên. Bao giờ có kết quả, báo lại cho tôi”.
“Tôi biết rồi, thiếu chủ”.
Comments (0)
See all