Please note that Tapas no longer supports Internet Explorer.
We recommend upgrading to the latest Microsoft Edge, Google Chrome, or Firefox.
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
Publish
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
__anonymous__
__anonymous__
0
  • Publish
  • Ink shop
  • Redeem code
  • Settings
  • Log out

Sủng Ái

Chương 4

Chương 4

Jul 08, 2023

Diệp Hân nhìn bức ảnh nhàu nát ở trên bàn, chẳng thể nhớ nổi bữa cơm cuối cùng cô có được ở ngôi nhà đó là từ khi nào ngoài ánh mắt giận dữ của cha và những lời chì chiết khó nghe từ người mẹ. Có đôi khi cô còn phải chịu những trận đòn roi vô cớ, nặng có nhẹ có mà cho đến giờ, cô vẫn chưa biết bản thân đã sai ở đâu. Phải chăng vì cô là con riêng của ông, nên mới bị người ta đối xử cay nghiệt như vậy? Diệp Hân chẳng muốn nghĩ thêm nữa, nắm chặt tấm ảnh mơ màng chìm vào giấc ngủ.

La Diệp Thành nghiêng đầu nhìn con bé nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong lòng rầu rĩ cúi người chỉnh lại tư thế ngủ cho cô. Vô tình nhìn thấy tấm ảnh đã cũ trên tay, ký ức ngày trước chợt ùa về, cho dù mối quan hệ giữa cha con hắn không tốt nhưng lại chẳng thể phủ nhận, Diệp Thành đã từng có một gia đình hạnh phúc đến thế. Hắn mang tâm trạng nặng nề rời khỏi căn phòng, tìm chỗ vắng vẻ trong căn biệt thự rộng lớn, uống chút rượu Rum trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, Lam Nhất Minh cầm tập hồ sơ trên tay chạy đi tìm La Diệp Thành nhưng thấy tâm trạng hắn không tốt, đành thôi. Tiếng chuông điện thoại reo vang, La Diệp Thành nhìn qua dòng chữ hiển thị trên màn hình, tùy tiện tắt máy. Dù gì cuộc gọi này nghe hay không cũng không quan trọng, vì thế hắn mặc kệ người ở đầu dây bên kia đang mắng chửi mình, tiếp tục uống rượu.

“Cậu cứ như vậy mà đi sao?”. La Diệp Thành bỗng nhiên lên tiếng, hắn không quay đầu lại nhưng vẫn biết anh ở đây. “Bên phía Lô Viễn thế nào rồi? Lô hàng kia có thể lấy lại được không?”.

“Khả năng cao là không nhưng lão ta sẽ bị phía trên sờ gáy, sớm thôi”. Lam Nhất Minh tiến đến đưa tập tài liệu cho hắn, uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, chậm rãi nói. “Cớm bắt đầu để ý rồi, vì thế trong thời gian này, thiếu chủ nên cẩn thận”.

“Ừ. Lão già cũng vừa mới thông báo”. Hắn thở dài, cười nhạt mà nhìn về cánh cửa phòng đã đóng chặt, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. “Cuối tuần này Diệp Hân sẽ trở về ngôi nhà đó, nhưng tôi không yên tâm. Cậu đi theo con bé, nếu đám người đó gây khó dễ cho Diệp Hân, cậu thay tôi xử lý”.

“Vậy còn vấn đề trong tổ chức, thiếu chủ định xử lý thế nào?”. Anh vừa nhìn hắn đốt tập tài liệu trên tay vừa hỏi. La Diệp Thành không mặn mà, rũ mắt nhìn đám cháy tàn lụi, cuối cùng đứng dậy rời đi, trước khi rời khỏi tầm mắt của anh mới tiếp lời: “Chuyện ở đây có Tô Lập xử lý, cậu không cần lo. Bảo vệ con bé thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì”.

Đợi đến khi hắn đóng sập cánh cửa lại, Lam Nhất Minh mới đành lòng trở về nhà. Ngước lên nhìn căn biệt thự lần nữa và dặn dò mấy tên bảo an ngoài cửa vài câu, an tâm rời đi. Mà ở thời điểm này, Lam Nhất Minh không dám lơ là phút nào, nếu không anh sẽ mất đi người mình yêu thương và tôn kính nhất. Hắn sẽ chẳng để bản thân hay con bé xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn cảm thấy bất an trong lòng.

…

Trần Lăng nhìn quanh không thấy người đâu, bỏ chiếc khay xuống quầy mà chậm rãi bước về phía căn phòng nhỏ ở đằng xa. Thường Niên ngẩn người nhìn bức ảnh được gửi qua hòm thư email của mình, cậu không biết những gì mình đang nhìn thấy là thật hay giả và cũng không thể gọi điện hỏi lại gã khốn đó, vì cậu nào có đủ dũng khí để làm điều đó đâu. Nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao nhưng cũng không làm vơi đi nỗi buồn trong lòng cậu.

Nhìn cậu như vậy, trái tim Trần Lăng như bị bóp nghẹn, y thương Thường Niên nhưng cũng không thể làm gì được cho cậu ngoài mấy lời an ủi vô nghĩa. Nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, bước vào. Tiếng động phát ra khiến Thường Niên giật mình quay đầu nhìn qua, thấy Trần Lăng đứng ở ngưỡng cửa, cậu vội vàng lau đi nước mắt còn vương trên khóe mi, gượng cười với y. Trần Lăng không nói gì chỉ bước đến, giang tay ôm lấy cậu. Hiện giờ y chỉ có thể làm được như vậy và mong rằng, điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy ổn hơn.

“Cảm ơn cậu, Trần Lăng”. Thường Niên chậm rãi nói, sau một cái ôm ngắn ngủi, cậu khẽ đẩy y ra khỏi người mình và đưa một phần thức ăn trong hộp cơm cho người đối diện. “Thức ăn còn nhiều quá, mình ăn không hết. Cậu ăn một nửa giúp mình nhé”.

“Thường Niên, dạo này cậu gầy đi nhiều rồi”. Trần Lăng nhìn xuống hộp cơm ít ỏi lại quay sang nhìn khuôn mặt gầy rộc của cậu, ân cần nói. “Cậu cứ bỏ bữa thế này, chẳng mấy chốc mà ốm. Ăn đi, rồi còn ra làm việc. Ông chủ sắp qua kiểm tra rồi đó”.

Thường Niên không nói gì, ngậm ngùi ăn cho xong hộp cơm đã nguội của mình. Trần Lăng thấy cậu như vậy cũng yên tâm phần nào, đưa cho cậu áo khoác đồng phục của quán rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi chỉ còn một mình, Thường Niên quay trở về trạng thái ủ rũ khi trước và chẳng biết từ bao giờ, bức ảnh kia đã chẳng còn trong hòm thư của cậu nữa. Nhưng cậu chẳng còn tâm trạng để tra xét xem ai là người đã xóa bức ảnh đó, vội vàng ăn cho xong bữa trưa của mình rồi ra ngoài, tiếp tục công việc đang làm dở.

Tiếng chuông gió reo vang khắp quán, nhân viên nhanh nhẹn chào một tiếng ‘ông chủ’ rồi tiếp tục làm việc của mình. Người đàn ông trung niên với chiếc bụng to phệ đang khệnh khạng tiến về phía Thường Niên đang đứng, cậu nhận thấy có người đang đi phía này vội ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy lão đang chăm chăm nhìn phía dưới của mình, đôi chân khẽ run.

“Ông, ông chủ…”. Thường Niên cố gắng bình tĩnh chào lão một câu, nhưng vẫn không che đi được cảm giác sợ hãi trong lòng. “Tôi dọn xong chỗ này rồi, tôi xin phép”.

“Khoan đã…”. Nhận thấy cậu có ý định rời đi, lão nhanh chóng kéo cậu lại gần. Đôi bàn tay to bè của lão đưa xuống bờ mông của cậu mà xoa, khóe môi khẽ nhếch mà ghé miệng vào tai cậu, thì thầm nói: “Tối nay cậu không bận, đi với tôi nhé”.

Nghe thấy những lời nói cợt nhả đó, Thường Niên hiểu rõ lão muốn gì nhưng không thể phản đối. Lão nắm lấy cằm cậu mà hôn xuống. Bàn tay còn lại cũng không yên phận mà mò vào bên trong áo, tìm điểm nhô lên trước ngực bắt đầu xoa nắn. Tiếng mút ướt át trên hõm cổ cùng với tiếng rên rỉ khiến ai nghe thấy đều phải đỏ mặt, nhìn những chấm đỏ trên vùng da trắng nõn của cậu, lão thích thú mà hôn lên chỗ mình vừa mới đánh dấu.

Mặc cho cậu cố gắng giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của lão. Phần hạ thân bị xoa đến trướng đau mà ở phía sau, lão đang cọ sát thứ đó của mình nơi giữa khe mông của cậu. Tiếng thở dốc của lão phả vào tai khiến cậu chẳng thể đứng vững, chỉ chốc lát sau cậu cảm nhận được một thứ chất lỏng chảy xuống làm ướt một mảng áo đồng phục của mình. Sau khi đã thỏa mãn, lão tự mãn bước ra bên ngoài mặc cho cậu đang phẫn uất nhìn mình.

Thường Niên thu mình vào một góc nhỏ trong quán, không dám bước ra ngoài. Đây không phải lần đầu tiên Thường Niên bị xâm hại nơi làm việc, đã rất nhiều lần lão mượn danh đến kiểm tra để làm nhục cậu. Nhân viên trong quán nhiều lần nhìn thấy nhưng đều mắt điếc tai ngơ, không một ai dám giúp cậu vì họ không dám đắc tội với ông chủ. Cuối cùng cũng chỉ có Trần Lăng tốt bụng, mỗi khi thấy cậu như vậy đều chạy đến bảo vệ cậu mà thôi. Nhưng Thường Niên không trách họ, vì cậu hiểu rõ ai cũng cần miếng cơm manh áo và cả Thường Niên cũng vậy, cho dù bản thân bị làm nhục nhưng không dám nghỉ việc vì sẽ không có nơi nào tiếp nhận một kẻ bán thân như cậu.

Đến khi hồi phục lại tinh thần, Thường Niên vội vàng thu xếp đồ đạc lại nhắn một câu cho Trần Lăng rồi bỏ về trước. Trần Lăng đọc được tin nhắn của cậu, mới biết hồi nãy xảy ra chuyện gì, trong lòng tự trách bản thân không thể bảo vệ cậu thật tốt. Tên quản lý lên tiếng thúc giục, y cất điện thoại mà làm nốt công việc của mình.

…

Nhìn hành lý được sắp xếp sắp gọn gàng dưới sàn, tâm trạng của cô có chút hỗn độn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể giương mắt nhìn anh trai đang đứng ngoài cửa mà chẳng thể mở miệng lên tiếng. La Diệp Thành ngồi xuống chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Hơn nữa có Nhất Minh đi cùng, cậu ta sẽ bảo vệ em thật tốt. Còn nếu nhớ anh quá, gọi điện về là được rồi”.

“Em chẳng nhớ anh đâu, anh hai”. Diệp Hân nghe hắn nói vậy đã yên tâm phần nào. Trước khi lên xe, cô quay lại ôm hắn lần nữa, thủ thỉ bên tai: “Em đi hai ngày rồi về. Anh ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa”.

“Anh biết rồi, thưa tiểu thư”. Hắn khẽ xoa đầu cô mà đáp lại. Nhìn cô vui vẻ bước lên xe, tâm trạng hắn có chút rối bời. Đợi chiếc xe rời khỏi tầm mắt, La Diệp Thành xoay người, bước vào bên trong căn biệt thự. Mấy người giúp việc nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ của hắn, không dám cười đùa thêm câu nào, hối nhau đi làm việc của mình.

Chiếc xe đánh vào bên trong khuôn viên rộng lớn của tòa biệt phủ phía Nam thành phố. Những tên giúp việc ở đây chẳng quản người kia là ai, vẫn chăm chú làm việc của bản thân mình. Diệp Hân nhìn lên cánh cửa rộng lớn ở trước mặt, trong lòng vui mừng khôn xiết. Bỗng có tiếng bước chân đi tới, cô quay người lại, nhìn thấy một quý bà từ xa xuất hiện, bà gằn giọng với cô:

“Ai cho phép mày bước chân vào ngôi nhà này?”.

ginlounge411
Chiang Mie

Creator

Comments (0)

See all
Add a comment

Recommendation for you

  • Secunda

    Recommendation

    Secunda

    Romance Fantasy 43.2k likes

  • Silence | book 2

    Recommendation

    Silence | book 2

    LGBTQ+ 32.2k likes

  • What Makes a Monster

    Recommendation

    What Makes a Monster

    BL 75.1k likes

  • Mariposas

    Recommendation

    Mariposas

    Slice of life 220 likes

  • The Sum of our Parts

    Recommendation

    The Sum of our Parts

    BL 8.6k likes

  • Siena (Forestfolk, Book 1)

    Recommendation

    Siena (Forestfolk, Book 1)

    Fantasy 8.3k likes

  • feeling lucky

    Feeling lucky

    Random series you may like

Sủng Ái
Sủng Ái

642 views1 subscriber

Tên truyện: Sủng Ái.

Tác giả: Chiang Mie.

Thể loại: Boylove, hành động, xã hội đen, truyện ngắn, ngược sủng, 1×1, cường công nhược thụ, HE.

Rating: M.

Tình trạng truyện: Đang hoàn.

Nhân vật chính: La Diệp Thành, Thường Niên | Phối hợp diễn: Đàm Uy Vũ, La Tư Nghĩa, Lam Nhất Minh…

Mở đầu:

Cậu sợ hãi nhìn đám người đàn ông vây xung quanh cậu, cậu van nài họ buông tha cho mình nhưng họ tuyệt nhiên không để ý đến lời cầu xin đó, mặt khác lại càng hứng thú với cơ thể cậu mà buông lời khiếm nhã.

Hắn vô tình gặp cậu, lại vô tình gặp khi bản thân thất thố nhất. Hắn nợ ơn cậu, liền không màng đến hậu quả mà cứu cậu. Hắn đưa cậu về, chăm sóc cho cậu nhưng với hắn, cậu là gì? Là người hắn thương? Hay chỉ là sủng vật?

Bố mẹ cậu bị người ta uy hiếp, cậu chân thấp chân cao vội vàng trở về, nhưng cuối cùng cũng không cứu được.

“Đừng khóc, có tôi đây rồi. Tôi sẽ không bỏ rơi em đâu”. Hắn nói vậy đấy.
Subscribe

8 episodes

Chương 4

Chương 4

65 views 0 likes 0 comments


Style
More
Like
List
Comment

Prev
Next

Full
Exit
0
0
Prev
Next