Tết trung thu, nhà nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chơi đùa và ăn một miếng bánh dẻo ngọt quánh. Thường Niên cầm một ít tiền lẻ còn thừa, ra ngoài tiệm tạp hóa mua một chiếc bánh nướng nhỏ xinh. Nhìn con phố thường ngày vắng vẻ, giờ đây lại tràn ngập tiếng vui đùa của mấy đứa trẻ, tâm trạng bỗng chốc chẳng còn u uất như thường ngày.
Nhìn chiếc bánh nướng trên tay lại nhớ đến những ngày còn bé, mỗi khi mẹ đi chợ ban chiều thường mua những gói bánh nướng bánh dẻo ở cửa tiệm, mang về cho ba anh em ở nhà. Thường Niên cũng không nhớ rõ, từ khi nào mà cha mẹ lại đối xử với cậu như thế, cho dù Thường Niên có nài nỉ đến đâu vẫn phải chịu những trận đòn ròi từ ông bố nghiện rượu của mình.
Ngước lên nhìn trăng tròn rực sáng trên bầu trời, cảm giác một mình đón tết trung thu cũng không tệ lắm. Thường Niên đi đến công viên bỏ hoang gần đó, gạt đi những phiền muộn ở trong lòng mà ăn hết chiếc bánh nướng trên tay. Dù sao thì Đàm Uy Vũ và Trần Lăng đã về quê ăn tết từ mấy hôm trước, một mình trở về căn phòng lạnh lẽo như vậy thà ở nơi này, vừa ăn bánh nướng vừa ngắm nhìn con phố tấp nập, chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Nhìn xuống gói bánh chẳng còn lại gì, thầm nghĩ cũng nên trở về, sáng mai cậu còn phải đi làm sớm. Cũng may, mấy hôm nay không thấy hắn ta nhắn tin hay gọi điện, vì thế mà Thường Niên không cần phải đến cái nơi bẩn thỉu đấy nữa. Tự dưng cậu lại cảm thấy thân thể mình mới dơ bẩn làm sao. Nếu sau này cậu muốn kết hôn, vậy sẽ có mấy ai chịu lấy một người con trai đã từng nằm dưới thân biết bao nhiêu thằng đàn ông như cậu. Có lẽ sẽ chẳng có đâu.
Mải mê suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nên về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ sẽ tốt hơn ngồi đây nghĩ về tương lai mờ mịt này.
Trong không gian tịch mịch, chợt có tiếng động vang lên từ xa. Thường Niên nghĩ có lẽ là mèo hoang chạy qua mà thôi, đành quay người bỏ đi. Vậy mà cậu còn chưa đi được mấy bước, phía bên kia khẽ vang lên mấy tiếng hừ hừ mà nếu nghe kỹ, là tiếng người rên rỉ.
Mặc dù những tiếng kêu rên vô cùng nhỏ, nhưng nơi này im lìm như vậy nên Thường Niên có thể nghe rõ mồn một. Không đến giây thứ hai, cậu quẳng túi giấy trên tay vào thùng rác bên đầu đường, chạy qua xem thế nào. Do công viên đã bị bỏ hoang từ lâu, những cây cột đèn dựng xung quanh không được bảo trì cẩn thận nên ánh sáng phát ra không đủ để cậu nhìn rõ hình dáng của đối phương.
Thường Niên suy nghĩ lại nhìn khu vực xung quanh một lát. Giờ cũng chẳng còn mấy ai, đều là phụ nữ, trẻ em không thì cũng là những người có tuổi đi bộ dưỡng sinh. Cậu thở dài, dùng hết sức lực mà bản thân hiện có, cố gắng kéo người kia đến nơi có ánh đèn đường chiếu đến. Lúc này, Thường Niên mới nhìn thấy rõ khuôn mặt tái mét của người nọ và những vết thương chằng chịt trên người vẫn đang rỉ máu.
Chứng sợ máu khiến lòng mề nhộn nhạo cả lên, cậu không thể chịu được nữa vội quay người nôn thốc nôn tháo mấy thứ bầy nhầy ở trong dạ dày. Mãi sau mới có thể ổn định lại tinh thần, Thường Niên khó khăn lôi điện thoại ra và bấm một dãy số gọi đi, dù sao cũng không thể để người ta nằm đó mãi. Phía đầu dây bên kia vừa bắt máy thì không rõ người nọ lấy đâu ra sức mà vươn tay gạt chiếc điện thoại xuống, cậu lặng thinh nhìn thứ đồ cũ nát của mình rơi xuống rãnh nước.
“Điện, điện thoại của tôi…”.
Thường Niên vừa tủi nhục vừa oán giận nhìn người đàn ông đang nằm sõng soài trên đất. Thầm nghĩ, nếu hắn đã không muốn sống như vậy thì cứu làm gì, cứ để mặc hắn ta ở đây đi, dù sao cũng chẳng thể chết vì mấy vết thương cỏn con này được. Vậy là cậu mặc kệ. Đem sự tức giận của bản thân mà đứng dậy, quay người bỏ đi. Còn chưa đi được nửa bước, người đàn ông đã nắm chặt lấy cổ chân của cậu.
“Giúp, giúp tôi. Đừng, đừng gọi cấp cứu”.
Tuy rằng trong lòng ấm ức nhưng Thường Niên vốn là một người lương thiện, nhìn thấy người ta như vậy cũng không nỡ để mặc ở đây. Cũng may phòng trọ hiện giờ chỉ còn mình cậu, cũng không thể quản đến những chuyện phiền phức sau này, cậu chỉ còn cách đưa người bị thương nằm kia trở về căn phòng xập xệ của mình.
…
Dù thế nào thì Diệp Hân lại không tính đến, lẽ ra hôm nay cô nên ở nhà đón tết trung thu với anh hai chứ không phải một mình ngồi ở căn nhà gỗ tồi tàn giống như ổ chó thế này. Mang tâm trạng tủi thân, nhìn cha mẹ và anh ba cùng ăn một bữa cơm sum vầy, rõ ràng nơi này vốn không thuộc về cô nhưng Diệp Hân vẫn muốn quay trở về, thăm những người mà cô coi là gia đình của mình.
“Một đứa con hoang như mày, còn dám vác mặt về đây sao?”. La Phu nhân vừa nhìn thấy cô đứng ở ngưỡng cửa, trên tay còn cầm một hộp bánh trung thu. Cảm giác chán ghét xộc lên khi nhìn thấy khuôn mặt của đứa con riêng, khiến bà vô cùng khó chịu. “Mày cầm cái thứ của nợ này mà cút đi, tốt nhất đừng đến đây thêm lần nào nữa. Mỗi khi tao nhìn thấy khuôn mặt khó ưa của mày, tao buồn nôn lắm”.
Diệp Hân nhìn hộp bánh trung thu xinh xắn tự mình làm ra bị người phụ nữ trước mặt hất đổ. Tủi thân có, đau buồn có nhưng cô phải làm thế nào đây. Cho dù cô có cố gắng đến mức nào, thì họ vẫn sẽ không chấp nhận một đứa con rơi bước chân vào ngôi nhà này.
Mọi thứ hiển hiện ở ngay trước mắt, Diệp Hân không thể coi như không nhìn không nghe thấy gì. Anh hai cô nói đúng, cả cha và mẹ lẫn anh ba trước giờ chưa từng coi cô là người nhà. Chỉ có mình Diệp Hân cố chấp, nghĩ rằng bản thân cố gắng, chỉ cần mình giống như những cô nàng tiểu thư nọ thì sẽ được cha mẹ chấp nhận. Nhưng hóa ra, là cô nhầm rồi.
Gạt đi nước mắt còn vương trên khóe mi, Diệp Hân cầm lên chiếc điện thoại đã vỡ nát mà ấn một dãy số gọi đi.
“Nhất Minh, tôi muốn về nhà”.
Nửa đêm, Lam Nhất Minh nhận được cuộc gọi của đối phương, biết đã xảy ra chuyện. Anh không nói nhiều lời, lập tức lái xe đưa Diệp Hân trở về nơi thuộc về cô. Trên đường đi, nhìn khuôn mặt buồn thiu qua gương chiếu hậu, Lam Nhất Minh không biết nên an ủi cô thế nào. Cuối cùng, anh quyết định im lặng lái xe.
Diệp Hân đem tâm trạng không tốt trở về, anh hai sẽ cảm thấy thế nào đây? Hắn sẽ vì cô mà đem người đến hỏi chuyện bọn họ như trước đây chứ? Nhưng mà thế nào cũng được, dù sao cô cũng không còn sức để quản mấy chuyện này nữa. Giờ Diệp Hân chỉ muốn được ở trong vòng tay người anh hết mực yêu chiều cô em gái này, và rồi cô cũng đã hiểu ra, ngoại trừ hắn thì sẽ chẳng có ai bảo vệ cô như vậy cả.
Căn biệt thự im lìm, giống như chẳng có ai ở đây. Lão quản gia nghe tiếng động bên ngoài, lọ mọ đi ra. Thấy Diệp Hân cùng Lam Nhất Minh trở về, vội vàng mặc lại chiếc áo khoác trên người, bước đến.
“Tiểu thư đã về. Muộn thế này rồi…”.
“Anh hai tôi đâu”. Diệp Hân đột nhiên cảm giác có chuyện chẳng lành, mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm thân hình quen thuộc. “Anh hai đã đi ngủ rồi sao?”.
“Thưa tiểu thư, thiếu chủ vẫn chưa về”. Lão quản gia không dám nói bừa, chỉ có thể nói ra sự thật. “Thiếu chủ cũng không gọi điện về, không rõ đã đi đâu”.
Cả Diệp Hân và Lam Nhất Minh nghe vậy đều giật mình, trước giờ hắn chưa từng đi qua đêm. Trước đây dù có chuyện gì xảy ra, thì hắn vẫn sẽ về nhà trước mười hai giờ đêm. Mà hiện tại đã hơn một giờ sáng, La Diệp Thành vẫn chưa trở về, chắc chắn hắn ở bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Lam Nhất Minh vội vàng lấy điện thoại gọi đi. Nhưng đầu dây bên kia mãi không có tín hiệu bắt máy, cuối cùng trong điện thoại vang lên, báo số máy không liên lạc được. Anh không dám chậm trễ, liền gọi điện cho một kẻ thân tín của mình, ra lệnh đưa người đi tìm La Diệp Thành, cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm được hắn.
“Rốt cuộc anh hai hiện đang ở đâu?”.
…
Thường Niên nhìn những vết thương cả cũ lẫn mới của kẻ nọ, không rõ hắn làm nghề gì mà trên người có vô số vết thương lớn nhỏ khác nhau. Nhưng từ trước tới nay, cậu không quan tâm đến chuyện của người khác nên chỉ chăm chú xử lý mấy vết thương vẫn mang một tầng máu đỏ trên người hắn. Nhìn đống thuốc trên bàn đã mua từ lâu, chẳng rõ có còn sử dụng được nữa hay không mà giờ này cũng không còn hiệu thuốc nào mở nên chỉ có thể dùng tạm.
Sau khi băng bó sơ qua, Thường Niên đưa cho hắn hai viên thuốc giảm đau. Mặc dù vẫn đang trong tình trạng mơ hồ nhưng hắn không cần đến sự giúp đỡ của cậu, nhanh chóng uống hết hai viên thuốc trong một lần. Có lẽ cơn đau đã thuyên giảm, vì thế hắn cũng không quấy nhiễu nữa mà chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Thấy người nọ không còn động tĩnh gì, Thường Niên mới an tâm dọn dẹp đống đồ lổn ngổn dưới sàn. Mặc dù trời đã khuya nhưng trên người đều dính vết nhớp của máu cùng với mùi tanh nồng bị nhiễm trên người hắn, cậu đành đun một ấm nước nóng mà tắm rửa một lần. Sau khi tắm xong, Thường Niên mới chậm rãi trèo lên chiếc giường phía đối diện, lại quay sang nhìn người kia một lát.
Nếu bỏ đi những vết sẹo lớn nhỏ trên người, thì hắn vẫn được coi là dễ nhìn. Nhìn khuôn mặt trông có vẻ chững chạc, cậu đoán có lẽ cũng trên dưới ba mươi tuổi nhưng có lẽ hắn trải đời từ sớm, nếu không trên người đã không có nhiều vết thương như vậy. Nghĩ ngợi hồi lâu cũng không để làm gì, Thường Niên gạt hết suy nghĩ ra khỏi đầu rồi ngủ một giấc cho đến sáng.
Comments (0)
See all