La Diệp Thành mơ hồ tỉnh dậy, bàn tay thô ráp của hắn chạm lên chiếc gối màu trắng đã bị nhuốm một mảng máu tươi nhưng bản thân lại chẳng bận tâm đến điều đó, hắn cau mày mà đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ tựa như không nhớ chút gì về chuyện đêm qua.
Tiếng lạch cạch vang lên thành công lôi kéo sự chú ý của La Diệp Thành, hắn ôm vết thương trên người mà chậm rãi đứng dậy, lê từng bước chân đi đến bên góc phòng. Bất chợt trông thấy một người con trai với dáng người mảnh khảnh, tuổi chừng mười tám đôi mươi với mái tóc ngắn cũn đang chăm chú nấu một nồi mì nhỏ.
Thường Niên thấy mì vừa chín tới đã nhanh chóng tắt bếp, ngay khi với tay lấy chiếc bát cỡ nhỡ trên chạn bỗng cảm thấy có người ở phía sau đang nhìn mình. Cậu có chút sợ sệt mà quay đầu lại, thấy hắn đang chăm chú nhìn về phía này mà không khỏi giật mình. Chiếc bát để ở trên chạn cũng vì thế mà rơi xuống, vỡ tan tành.
“A, anh tỉnh rồi sao?” Thường Niên hoảng hốt vừa hỏi vừa cúi xuống dọn dẹp đồ đạc dưới chân mình. “Anh thế nào rồi? Vết thương trên người còn đau không?”.
La Diệp Thành thấy cậu hành xử hấp tấp như vậy có chút buồn cười, hắn không trả lời chỉ lắc đầu một cái. Thường Niên thấy vậy cũng an tâm phần nào, cậu lật đật dọn nốt những mảnh vỡ còn vương dưới sàn. La Diệp Thành đứng ở bên cạnh lại nhìn về phía nồi mì đang bắt đầu trương lên trên bếp, chiếc bụng rỗng tuếch của hắn khẽ reo lên một tiếng.
Thường Niên đang lọ mọ ở dưới sàn nhà cũng nghe thấy, vội ngẩng lên nhìn. Khuôn mặt người nọ có chút bất đắc dĩ mà nhìn cậu, tựa như một chú mèo nhỏ muốn ăn vụng nhưng không thành, cậu cười lớn một tiếng. Sau khi dọn dẹp xong xuôi cậu mới nói vài câu với hắn: “Có lẽ anh cũng đói rồi nhỉ? Nồi mì này trương cả rồi, ăn không ngon nữa. Anh qua bên kia ngồi chờ một lát, tôi nấu lại nồi khác cho anh”.
Vốn dĩ La Diệp Thành định mở miệng từ chối, nhưng lại thấy cậu nhiệt thành như vậy cũng không nỡ lên tiếng mà quay người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kê bên cạnh chiếc giường tầng. Nhìn chồng sách kinh tế học trên bàn, hắn nghĩ cậu là học viên của học viện kinh tế tài chính mà nhấc một quyển sách lên đọc, dù rằng bản thân đã đọc đi đọc lại cuốn sách này bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn chẳng thể rời mắt mỗi khi nhìn thấy nó.
Khi La Diệp Thành đang mải mê đọc những dòng chữ của trang mở đầu, đột nhiên có bàn tay vươn đến, lấy đi cuốn sách trên tay. Hắn khẽ cau mày mà ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thường Niên đẩy bát mì còn đang nóng hổi đến trước mặt, đồng thời cất lại cuốn sách vào chỗ cũ rồi trở về ăn cho xong nồi mì đã trương từ lâu của mình.
“Đừng động vào đồ của Uy Vũ, trước giờ cậu ấy không thích người lạ động vào đồ của mình đâu”. Thường Niên mở tủ lấy ra bộ quần áo đơn giản, mắt không nhìn hắn mà lên tiếng nói. “Anh ăn xong rồi cứ để bát đấy là được, lát tôi dọn cho. Vết thương trên người anh còn chưa lành, nên anh đừng cử động nhiều không lại chảy máu nữa đấy”.
Nghe cậu nói xong, La Diệp Thành khẽ cau mày mà suy nghĩ một lát. Dù sao thì hắn cũng là một kẻ thông minh, những lời nói vừa rồi hắn sao có thể không nghĩ ra cậu vốn chẳng phải là học viên giống như hắn đã nghĩ. Nhưng chuyện này đối với La Diệp Thành cũng chẳng quan trọng, vì cậu và hắn cũng chỉ có cơ duyên gặp nhau nhưng sẽ chẳng gặp lại lần hai, lần ba mà cũng không phải dạng sẽ buộc chặt nhau cả đời, nên dù cậu có đang là sinh viên hay bỏ học để đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống thì cũng không liên quan tới hắn.
Đợi đến khi La Diệp Thành ăn xong bát mì trên bàn, Thường Niên cũng đã sửa soạn xong xuôi mà bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn hắn ngồi kiểm tra điện thoại ở trên chính chiếc giường của mình, lại nhớ đến chiếc điện thoại cũ nát của mình bị hắn làm rơi xuống rãnh nước tối qua mà cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng Thường Niên chậm rãi bước đến trước mặt người nọ, ngay khi hắn không để ý đến mà chìa tay ra. La Diệp Thành vừa mới gọi điện cho em gái mình, báo một tiếng bình an lại thấy có bàn tay xuất hiện trước mặt mình, hắn khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Đền điện thoại cho tôi”. Thường Niên giống như đứa trẻ đòi quà mà phụng phịu nói, ánh mắt buồn thiu tựa như đã phải chịu rất nhiều uất ức từ hắn vậy. “Hôm qua tôi có lòng cứu anh, vậy mà anh lại ném điện thoại của tôi xuống rãnh nước. Giờ tôi không có điện thoại liên lạc với gia đình, nên anh đền cho tôi đi”.
La Diệp Thành vô thức bật cười, hắn vốn tưởng cậu đòi tiền phí ngủ nhờ đêm qua của mình lại không nghĩ đến cậu chỉ vì một chiếc điện thoại mà làm ầm lên như vậy. Mà cái cách làm lớn mọi chuyện của cậu sao lại đáng yêu đến như thế, khóe miệng hơi khẽ nhếch lên một chút mà nhìn đôi gò má ửng hồng của cậu.
Thường Niên nhìn nụ cười này của hắn có chút bối rối, không biết nên nói thêm câu gì với hắn. Mà ngay cả La Diệp Thành cũng không ngờ đến bản thân lại có thể thấy thoải mái khi ở bên cạnh cậu như vậy, cái cảm giác mà suốt bao nhiêu năm hắn không có được từ gia đình của mình lại nhận được từ một người lạ mới quen là cậu. Thật nực cười làm sao.
Thấy hắn không có động tĩnh gì, Thường Niên cũng chẳng đòi hỏi gì thêm. Dù sao những lời nói vừa rồi chẳng qua là vì muốn phát tiết cơn giận trong lòng của mình mà thôi, chứ để bỏ ra vài đồng mua một chiếc điện thoại cũ về dùng tạm hai, ba năm đối với cậu thì vẫn có khả năng. Những tưởng La Diệp Thành sẽ không để ý đến nữa, đến khi Thường Niên nhấc chiếc áo khoác trên mắc áo chuẩn bị đi làm, lại thấy người ngồi trên giường đột nhiên lên tiếng.
“Đi thôi”. La Diệp Thành cầm lên chiếc áo khoác măng tô bên giường đã rách vài chỗ mà khoác lên người, nhìn cậu mà nói tiếp: “Đền cho cậu chiếc điện thoại mới, cũng coi như để cảm tạ cậu chuyện đêm qua”.
“A, không cần đâu”. Thường Niên nghe vậy vội vàng lên tiếng từ chối, khẽ lui về đằng sau để tránh đi ánh mắt của hắn. “Tôi có thể tự mua được rồi, nãy tôi có hơi tức giận nên mới nói vậy thôi, anh không cần để ý đến vậy…”.
“Tôi không nói lại lần thứ hai đâu”. Hắn gạt đi lời giải thích của cậu mà cắt ngang lời nói, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt có chút rụt rè của cậu. “Nhanh lên, hôm nay tôi còn phải đi xử lý công chuyện nữa”.
Cái khí chất của La Diệp Thành khiến Thường Niên không dám lên tiếng từ chối, cậu cũng không hiểu vì sao bản thân lại vô thức đi theo hắn như vậy. Đến khi đã yên vị ở trên chiếc xe Bentley màu đen, Thường Niên mới giật mình mà sợ sệt quay sang nhìn người bên cạnh. Cậu thực sự không nghĩ hắn lại là một người có tiền như thế, nếu biết thì đã không nói ra những lời nói như vậy rồi.
Tựa như La Diệp Thành thấu hiểu được tâm trạng của đối phương mà đưa tay xoa nhẹ mái tóc ngắn cũn của cậu, tiếng cười bật khẽ trong không gian kín. Đột nhiên hắn hành động như vậy khiến cậu giật mình mà rụt người về sau, ánh mắt thăm dò thái độ của hắn vì cậu sợ người ta tự dưng chán ghét mình. La Diệp Thành nhìn động thái này của cậu, không những không cảm thấy chán ghét mà còn cảm thấy hứng thú với cậu rồi nhanh chóng ra hiệu cho tài xế.
Lão tài xế ngồi phía trên quan sát mọi việc qua gương chiếu hậu, thấy hắn tự dưng bật cười mà trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Dường như đây là lần đầu tiên lão thấy hắn có thể thoải mái ở cùng người lạ như thế, mà cũng là lần đầu hắn để một người không quen không biết ngồi lên xe của mình. Ánh mắt lão đăm chiêu cứ nhìn cậu qua gương mà đánh giá cậu một phen.
“Thiếu chủ, đêm qua Lam Nhất Minh lái xe đưa tiểu thư trở về. Có vẻ như tiểu thư ở nhà lớn phải chịu ủy khuất rồi”.

Comments (0)
See all