Ngay khi hai người bước vào bên trong trung tâm thương mại, Thường Niên cảm thấy choáng ngợp bởi sự xa hoa nơi đây. Cậu nhìn những đôi giày được bày bán trên kệ mà khao khát có được nó, chỉ là cho dù Thường Niên có dùng cả đời để làm việc thì cũng chẳng có đủ tiền để mua được một chiếc giày đắt tiền như thế. Tiếng thở dài tiếc nuối vô thức vang vọng trong những tiếng ồn ào mua bán xung quanh, dường như chẳng có mấy ai để ý đến người con trai mặc một chiếc áo thun mỏng vá chằng vá chịt đứng ở giữa trung tâm thương mại như cậu.
Mà La Diệp Thành bên cạnh vô tình nhìn thấy được ánh mắt khao khát của Thường Niên khi nhìn đôi giày màu xám nhạt trên kệ để đồ, hắn không nói gì mà khẽ nhìn về phía thư ký đang đứng phía sau một cái rồi kéo cậu đi lên tầng ba. Thường Niên có chút giật mình nhưng lại cố gắng trấn an bản thân, cậu cẩn thận đi phía sau La Diệp Thành, ánh mắt có chút dò xét thái độ của hắn lại thận trọng trong từng bước đi của chính mình.
Và có vẻ như những việc này khiến cho La Diệp Thành có chút phiền não, hắn đột nhiên dừng bước mà quay lại nhìn cậu. Thường Niên giật mình nhìn lên, thấy hắn đang chăm chăm nhìn mình liền vội vàng cúi đầu xuống, đầu ngón tay vân vê mép áo tựa như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng dám lên tiếng.
“Cậu sợ tôi sao?”. La Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, ánh mắt dường như đã dịu xuống khi nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cậu mà khẽ cười. “Không cần phải lo lắng quá, tôi cũng không làm gì cậu cả. Cậu cứ như hồi sáng mà đối xử với tôi là được, tôi không cảm thấy phiền hà gì đâu”.
“Không phải, chỉ là…”. Thường Niên ngập ngừng đáp lại nhưng không thể nói ra suy nghĩ của bản thân, chỉ có thể nói qua loa vài câu. “Chỉ là tôi cảm thấy đến đây để mua chiếc điện cũ dường như không cần thiết lắm, chúng ta đi về thôi. Tôi còn phải đi làm nữa”.
La Diệp Thành nghe xong chỉ tặc lưỡi một cái rồi quay người bước đi, để mặc Thường Niên trơ vơ giữa hành lang đông nghịt người. Cậu không biết nên đi theo hắn hay quay người bỏ đi mới là tốt nhất, nên chỉ có thể đứng một chỗ để mặc đám người đi qua đi lại chỉ trỏ bàn tán một hồi.
Mãi đến khi Thường Niên có thể nhìn thấy La Diệp Thành lần nữa, đã thấy trên tay hắn đang xách túi nhỏ đi về phía mình. La Diệp Thành không nói gì chỉ đưa chiếc túi cho cậu rồi ngoảnh mặt bỏ đi, Thường Niên ngẩn người, hết nhìn hắn lại nhìn xuống thứ đồ trên tay mình mà trong đầu đặt ra hàng ngàn câu hỏi vì sao. Ngay lúc bóng dáng La Diệp Thành sắp rời khỏi tầm mắt mình, cậu mới hoảng hốt cầm chặt chiếc túi nhỏ rồi chạy về phía nơi hắn vừa mới rời đi.
“Cẩn thận chút đi”. La Diệp Thành giơ tay đỡ lấy cậu, thấy cậu hấp tấp như vậy chỉ có thể lên tiếng phàn nàn vài câu. “Cậu vội vàng như thế làm gì? Tôi cũng đâu có bỏ cậu lại ở đây đâu”.
Thường Niên ngượng ngùng mà không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút ngắc ngứ mà đáp lại vài câu. Cũng may La Diệp Thành lại chẳng cảm thấy phiền hà, hắn vô cùng kiên nhẫn nghe xong mới đưa cho cậu một chiếc túi carton lớn, trên đó đề tên một thương hiệu giày nổi tiếng. Thường Niên hoảng hốt mà ngoảnh lại nhìn về phía cửa hàng giày bên cạnh, thấy đôi giày mà mình thích đã không còn ở đó nữa.
Cậu dùng đôi mắt phiếm đỏ nhìn hắn một chút, tựa như muốn xác nhận điều mà bản thân đang nghĩ trong đầu. La Diệp Thành có thể nhận thấy sự vui vẻ đan xen một chút lo sợ trong ánh mắt của cậu, hắn lại không có ý định giải thích về việc làm của mình nên chỉ qua loa nói một vài câu. Mà có lẽ đây là lần đầu tiên Thường Niên nhận được quà từ một người xa lạ, mặc dù không rõ vì sao nhưng điều này đã ủ ấm trái tim vốn đã quạnh quẽ này của cậu.
Lần này La Diệp Thành không bỏ mặc cậu mà đi như những lần trước, hắn vẫn đứng đó mà chờ đợi cậu. Thường Niên cũng biết ý nên nhanh chóng hạ tầm mắt của mình xuống, mà nói, “Đi thôi. Tôi muộn làm rồi”.
Sau khi rời khỏi khu trung tâm thương mại, La Diệp Thành cho người lái xe đưa Thường Niên đến chỗ làm việc. Mặc dù cậu có chút luyến tiếc nhưng vẫn phải quay trở về cuộc sống thực tại của mình, Thường Niên không thể vì một lần cứu mạng mà quấn lấy người ta cả đời được. Cho dù người ta có để cậu dây dưa với mình, thì bản thân cậu cũng không cho phép điều đó xảy ra. Kể cả cơ thể của Thường Niên có bẩn đến mức nào, cậu cũng chẳng thể vô sỉ đến mức không hiểu chuyện như thế.
Khi chiếc xe Bentley màu đen sang trọng đỗ trước cửa quán cà phê, Thường Niên dường như không muốn bước xuống nữa mà ngồi tịt ở trong xe. La Diệp Thành khẽ nhướng mày nhìn qua, tuy việc đưa cậu đi lại như vậy đã chiếm quá nửa thời gian của hắn nhưng hắn lại chẳng để tâm tới chuyện đó. Khuôn mặt của cậu vốn có chút khởi sắc nay đã trở nên tái xanh mà chẳng rõ vì sao, là vì bên trong có người không muốn gặp hay là bị kẻ nào đó hăm dọa? Nhưng La Diệp Thành không lên tiếng hỏi, kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của cậu.
“Anh, anh có thể…”. Thường Niên cuộn chặt bàn tay có chút thô ráp của mình, nhìn hắn khẩn thiết nói, “Anh có thể đưa tôi về nhà được không? Tôi, tôi…”.
“Lái xe đi, đưa cậu ấy về nhà”. La Diệp Thành không hỏi nguyên nhân cũng chẳng cần biết lý do là gì, nếu cậu đã không muốn thì hắn cũng chẳng thể ép được. “Lát về thì ngủ một giấc, đừng suy nghĩ gì nhiều”.
Thường Niên không đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn bóng dáng của ông chủ quán mà khẽ rùng mình. Từ sau đêm đó, mỗi khi nhìn thấy lão ở đâu, cậu liền tìm cách tránh né lại càng không dám một mình đi gặp ông. Trần Lăng thấy cậu khổ sở như vậy, năm lần bảy lượt khuyên cậu tìm việc chỗ khác nhưng cậu lại không đủ dũng khí để rời đi vì cậu sợ, cậu sợ sẽ chẳng có ai thu nhận một kẻ bán thân như cậu về làm việc.
Trước khi mở cửa xe, Thường Niên quay đầu lại nhìn hắn một chút. Cậu cố gắng nhớ kỹ từng đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của người nọ, cậu muốn đến một ngày nào đó, khi bản thân có một chút tiền của sẽ cảm ơn hắn thật chu đáo chứ không như hiện tại, chỉ có thể dùng lời nói để bày tỏ sự biết ơn của mình.
“Cảm ơn anh vì đôi giày đắt tiền như vậy, tôi lại chẳng có gì để có thể đáp lại anh ngoài những lời cảm ơn sáo rỗng này”. Thường Niên cầm trên tay chiếc điện thoại mới tinh cùng hộp giày mà bản thân đã ao ước từ lâu, cười khổ. “Thực ra anh cũng không cần phải làm vậy, cũng chẳng cần phải mua cho tôi chiếc điện thoại đắt tiền này làm gì. Dù sao tôi cũng không xứng với những thứ đẹp đẽ như thế, chỉ là, chỉ là nếu anh đã có lòng thì tôi xin nhận. Nếu sau này anh muốn ăn mì tôi nấu, có thể đến bất kỳ lúc nào. Tôi luôn hoan nghênh chào đón anh”.
Thường Niên nói rồi nhanh chóng mở cửa bước xuống, bỏ mặc La Diệp Thành ngẩn người sau lời nói của mình. Đây là người xa lạ duy nhất hắn đồng ý ngồi lên xe của mình, là người lạ duy nhất đem lại cho hắn cảm giác thoải mái và vui vẻ đến thế và cậu cũng là người duy nhất chẳng quen biết hắn, cũng chẳng cần biết hắn là loại người gì nhưng vẫn nhiệt tình chào đón hắn như thể là người nhà của mình vậy.
Đợi đến khi cánh cửa gỗ đóng lại, La Diệp Thành mới thu lại nụ cười trên khóe môi mà hướng tài xế phía trước nói, “Đến nhà lớn”.
Comments (0)
See all