Ánh mặt trời cuối thu không còn nắng gắt như hồi giữa năm, những cơn gió nhẹ mang theo se lạnh thổi qua những con đường nhỏ. Trên con phố nhộn nhịp, mọi người không vội vã trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, chậm rãi bước trên con đường đông đúc và hưởng thụ bầu không khí dễ chịu.
Ở ngay trên vỉa hè, cũng có thể dễ dàng bắt gặp những đám trẻ nhỏ đang nô đùa quanh người thân của mình. Và đôi khi trên đường xuất hiện vài chiếc xe lao vụt qua, khiến chúng nhìn thấy mà thích chí reo hò, cảnh tượng này đã làm cả cung đường bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Nhìn bầu trời hửng nắng trong ngày nghỉ cuối tuần, rất thích hợp để đi dã ngoại cùng với gia đình. Myrna cùng cha đến thăm một người thân trong gia đình, con bé vô cùng háo hức nên cứ nhìn ra bên ngoài mãi thôi. Trước mắt con bé lúc này là một tòa lâu đài rộng lớn, cho dù đã không ít lần đến đây nhưng Myrna vẫn cảm thấy choáng ngợp. Marius ngồi bên cạnh thấy biểu cảm trên khuôn mặt của con gái, khẽ cười. Chiếc xe dần đi vào bên trong lâu đài, anh nhẹ nhàng nhắc nhở con bé đôi điều.
Otto là quản gia lâu năm tại đây, ông chăm chú kiểm tra danh sách thực phẩm vừa được mang đến, vừa ngước mắt lên thấy chiếc xe quen thuộc đỗ lại, nhanh chóng đi qua. Myrna tinh nghịch chẳng cần đợi cha lên tiếng, con bé đã chạy vào bên trong tòa lâu đài cổ, cất cao giọng gọi tên một người. Marius theo sau, thấy con gái đang rướn cổ nhìn lên phía trên chỉ biết lắc đầu cười, nắm lấy cổ tay con bé ngồi xuống sô pha thưởng trà.
“Hầu tước, trà của ngài”. Otto cung kính đặt chén trà xuống, quay sang bên cạnh thấy con bé không vui, ôn tồn lên tiếng: “Tiểu thư Myrna, Công tước hôm nay có việc bận chưa thể xuống ngay được. Tiểu thư ăn chút bánh kẹo chờ ngài ấy xuống hoặc ra sân sau chơi cùng với Billy đều được cả”.
Myrna phụng phịu ngước lên nhìn cha, sau khi được anh đồng ý, con bé quay sang lấy vài viên kẹo trong giỏ rồi chạy ra sân sau tìm Billy. Marius thấy con bé đi khỏi tầm mắt, mới từ từ lộ ra vẻ mệt mỏi của mình. Nhìn về phía cầu thang cao rộng trước mắt, như đang chờ một người nào đó.
“Em ấy vẫn chưa xong việc sao?”. Marius vân vê tách trà trên bàn, không biết nghĩ đến chuyện gì, hỏi thêm: “Otto, dạo này công việc của em ấy thuận lợi cả chứ?”.
Otto đứng bên cạnh, hơi khó xử nhìn anh rồi lại nhìn về phía cầu thang, mãi sau mới ngập ngừng trả lời: “Hầu tước, ngài cũng biết Công tước trước giờ không cho người làm chúng tôi can thiệp vào công việc của mình. Nếu ngài muốn biết, vẫn xin chờ Công tước xuống thì hơn”.
Marius không trả lời, nâng tách trà nhỏ ngẫm nghĩ hồi lâu. Otto thấy không còn việc của mình, khẽ cúi người xin phép rời đi. Anh nghĩ mãi nhưng chẳng ra vấn đề phiền não trong đầu, vơ đại quyển tạp chí trên bàn xem qua. Đôi khi Marius nhìn ra bên ngoài sân vườn, thấy con gái đang cùng một chú chó nhỏ nô đùa ngoài sân, trên khuôn mặt dần lộ ra một tia hạnh phúc.
Không rõ phải đợi bao lâu, những tiếng bước chân đi xuống cầu thang vang vọng bên tai. Marius buông quyển tạp chí xuống bàn ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông mặc trên mình một bộ quần áo ở nhà mang dáng vẻ lười nhác đang đi về phía này.
“Marius, anh gầy đi rồi. Công việc không tốt sao?”. Người đàn ông vừa nhìn thấy anh, lập tức mở miệng than vãn: “Em nói rồi, anh đừng cứ lao đầu vào công việc mãi như thế, dù có kiếm được nhiều tiền đi nữa thì anh cũng đâu thể đem tiền đi chôn cùng mình được đâu. Hơn hết, anh vẫn nên tận hưởng cuộc sống của mình với vợ con đi, ít nhất cũng đừng để chị dâu cùng con bé lúc nào cũng phải sống trong cô đơn như vậy”.
“Falk, sao em nói nhiều thế?”. Marius khẽ nhăn mày đưa tay ngăn không cho hắn nói nữa, lắc đầu bỏ qua chuyện này, thừa thãi hỏi dăm ba câu: “Công việc thế nào rồi? Lô hàng kia, chắc không xảy ra vấn đề gì chứ?”.
“Không thuận lợi cho lắm. Hôm trước em kiểm tra lại, có mấy đơn hàng chưa được thông quan, hiện đang cho người đi bổ sung giấy tờ”. Hắn lắc đầu lên tiếng, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi dựa người vào lưng ghế sô pha nhàn nhã uống trà. “Nhưng yên tâm, lô hàng lần này chắc chắn sẽ được đẩy đi. Không cần lo”.
Anh đang định nói thêm thì ở ngay cửa chính có một thân hình nhỏ bé đang chạy đến, kèm theo là giọng nói lanh lảnh vang lên khắp căn phòng lớn: “Chú Falk”.
Falk nhìn qua thấy con bé đang chạy về phía này vội đặt chén trà xuống, vui vẻ ôm lấy. Myrna ngước mắt lên nhìn hắn, thấy Falk để râu nghịch ngợm đưa tay lên giật vài sợi. Hắn hơi giật mình nhưng không thấy phiền mặc kệ để con bé chơi đùa, đôi khi còn cọ cọ chiếc cằm lún phún vài cọng râu vào hõm cổ khiến Myrna vui vẻ cười to.
Marius thấy con gái như vậy có chút chạnh lòng, mặc dù Myrna yêu thương cha nhưng vì cha mải mê làm việc nên con bé không thân thiết với Marius quá nhiều. Mà anh cũng biết là lỗi của mình, dạo trước nếu không nhờ Falk thì có lẽ con bé đã mắc phải hội chứng tự kỷ rồi. Chính vì thế dù chạnh lòng bao nhiêu thì anh lại biết ơn hắn bấy nhiêu.
Hai cha con ngồi nói chuyện với hắn một lúc, thấy sắc trời không còn sớm đành đứng dậy ra về. Mà Myrna lại không muốn về lúc này, con bé vẫn muốn ở lại chơi thêm nữa. Dùng dằng nửa ngày, cuối cùng Marius cũng đành chiều theo ý con bé mà Falk tất nhiên sẽ chẳng phản đối, hắn vui vẻ tiễn anh trai trở về lại phân phó người chuẩn bị phòng cho Myrna. Dặn dò người làm cẩn thận, đồ đạc gì cần cất thì nên cất đi, tốt nhất đừng để con bé nhìn thấy.
Myrna được ở lại mà hân hoan vui mừng, biết còn lâu mới đến giờ ăn nên cầm mấy món đồ chơi chạy đi tìm Billy. Falk thấy con bé như vậy chỉ biết lắc đầu cười, nghịch ngợm giống như anh trai mình hồi đó vậy. Vì còn một số công việc cần phải giải quyết nên hắn nhanh chóng xoay người trở về phòng làm việc, như nhớ ra chuyện gì lập tức quay sang dặn dò quản gia một số chuyện, xong xuôi mới lên tầng. Myrna ở bên ngoài vui vẻ nô đùa với chú chó nhỏ, dù mới năm tuổi nhưng lại vô cùng hiểu chuyện. Thấy lão quản gia nói Công tước còn có công việc phải giải quyết nốt, Myrna gật gật đầu ngoan ngoãn ngồi ăn kẹo ở sô pha, không chạy đến quấy rầy hắn một lần.
Khi đồng hồ vừa điểm đúng bảy tiếng, lão quản gia sai người dọn thức ăn lên bàn còn tự mình qua phòng khách gọi con bé vào ăn cơm. Nhưng khi bước đến lại không thấy Myrna, vốn tưởng con bé đang ở sân sau, ông lững thững bước đi. Nhưng sân sau trống không một khoảng, con chó nhỏ nằm cỏng queo trên nền đất lạnh. Khuôn mặt lão quản gia tái mét, vội vàng cất tiếng gọi nhưng không có tiếng đáp lại. Nỗi bất an ngày một lớn dần, Otto sai người chia nhau đi tìm.
Falk vẫn đang ở trong phòng làm việc, trước giờ không có thói quen để ý đến thời gian cho đến khi có người gõ cửa, hắn mới liếc nhìn đồng hồ trên bàn một cái. Cũng đã đến giờ ăn tối, Falk đủng đỉnh đứng dậy mở cửa bước ra. Thấy lão quản gia đang đứng trước cửa, khuôn mặt tái nhợt lại sợ hãi, nhướng mày nhìn xuống.
Otto vừa thấy hắn là cả người đã bắt đầu run lên, sợ hãi mà lập cập lên tiếng: “Công, Công tước. Tiểu, tiểu thư Myrna mất tích rồi”.
“Ông vừa nói cái gì?”.
Falk giật mình cả kinh, không nói đến câu thứ hai lập tức chạy xuống dưới lầu. Thấy một đám người giúp việc trong lâu đài đang hoảng sợ vội vã chạy đi tìm người, lửa giận trong lòng chợt dâng lên. Falk nhìn quanh một lát nhưng cũng không thể phát hiện ra Myrna đang ở đâu, bàn tay nắm chặt lại mà Otto đi phía đằng sau thấy rõ gân xanh trên cổ nổi lên. Lần này, hắn nổi giận thật rồi.
Nhìn đám người vô dụng chạy qua chạy lại trước mặt, Falk không thể giữ nổi bình tĩnh mà trầm giọng nói: “Để con bé mất tích ngay trước mắt mà không một ai phát hiện ra. Rất tốt, có lẽ trước giờ chưa có ai làm được như vậy. Không biết, ta nuôi đám phế vật các ngươi làm gì?”.
Cả tòa lâu đài chìm vào im lặng, đám người giúp việc sợ hãi không dám lên tiếng cũng chẳng thể di chuyển. Ai cũng sợ, chỉ sợ một hành động nhỏ của mình cũng đủ để khiến hắn tức giận mà lấy đi cái mạng nhỏ của mình.
Otto đứng ở phía sau, thấy tình hình dường như ngày càng nghiêm trọng mặc dù trong lòng run rẩy sợ hãi nhưng vẫn đè ép mà hòa hoãn lên tiếng: “Công tước, việc này phần lớn là lỗi do tôi, tôi xin chịu. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra tiểu thư Myrna, đến khi tìm được tiểu thư rồi, ngài muốn trách phạt thế nào, tôi sẽ không phàn nàn một câu”.
“Các ngươi nên cầu nguyện đi, nếu Myrna mà xảy ra chuyện gì thì các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp theo nữa”. Falk hít một hơi dài, lên tiếng cảnh báo. “Gọi điện cho anh trai ta đi”.
Không đến nửa tiếng sau, Marius tự mình lái xe vào bên trong tòa lâu đài. Trên khuôn mặt nhăn nhó đến đáng sợ của anh, có thể nhìn ra được Marius đang hoảng loạn đến mức nào. Vội vàng bước vào bên trong, thấy Falk vẫn bình tĩnh ngồi đó, tức giận đi đến nắm lấy cổ áo hắn.
“Falk, chuyện này là sao? Tại sao lại để xảy ra chuyện này?”. Marius thường ngày nhã nhặn là thế, nhưng khi nổi cơn điên cũng không có ai dám động vào. Dây thanh quản run rẩy mà phát ra âm thanh lẩy bẩy: “Nói đi, tại sao? Rõ ràng mới hai tiếng trước con bé vẫn còn ở đây, tại sao giờ lại nói không thấy nữa?”.
Falk nhấc mắt nhìn anh trai, đúng là tình phụ tử khiến cho người ta cảm động mà. Nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến cái thứ tình cảm này cho lắm, cái mà Falk để tâm đến là sự an toàn của con bé mà thôi.
Marius nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Falk, chẳng rõ là nhìn nhầm hay thế nào mà anh nghĩ hắn ghét bỏ chính anh trai của mình. Bàn tay đang nắm chặt cổ áo của người nọ chợt buông lỏng, thẫn thờ ngồi xuống sô pha nhưng vẫn nhìn chằm chằm như muốn Falk đưa ra lời giải thích.
Otto đứng bên thấy cả hai đã bình tĩnh, chậm rãi thuật lại sự việc lần nữa. Đã hơn một tiếng từ khi xảy ra chuyện nhưng vẫn không có thông tin về kẻ bắt cóc, cũng không rõ Myrna hiện giờ đang ở đâu. Marius không thể ngồi yên, vội vàng cầm chìa khóa xe định đi tìm con gái. Falk ngồi bên cạnh thấy anh như vậy không nhịn được nữa, cầm chiếc tách được chạm khắc tinh xảo trên bàn ném xuống. Động tĩnh phía sau làm Marius giật mình, anh cau mày quay người lại nhìn.
“Anh muốn đi tìm con bé cũng quá hấp tấp rồi đấy”. Falk tựa cằm lên bàn tay, vẻ coi thường hiển hiện ngay trên mặt, chậm rãi nói thêm: “Camera bị hỏng ngay thời điểm xảy ra sự việc, còn chưa biết kẻ nào đưa con bé rời khỏi đây vậy mà anh lại tùy tiện như thế, muốn tự biến mình thành trò cười cho ai xem?”.
“Mày nói gì? Mày nói lại xem?”. Marius bị chọc giận, mà anh đếch thèm giữ tôn ti gì nữa cũng chẳng quản hắn có phải em trai mình không, quay lại định đánh hắn nhưng bảo an đã nhanh chóng kìm lại: “Bởi vì con bé không phải là con mày, nên mày không quan tâm đến sự sống chết của nó đúng không? Falk Carvalho, mày đừng nghĩ bản thân mang danh Công tước là đã trở thành cao quý, tao khinh. Loại con hoang như mày, đến rắm cũng chẳng bằng”.
“Vậy sao? Thế mà đứa con hoang này lại được phong làm Công tước, còn anh là con trai hợp pháp trên giấy tờ mà chỉ được phong làm Hầu tước. Có thấy thất bại hay không?”. Falk nắm chặt cằm của người nọ, vui vẻ lên tiếng: “Marius Carvalho, nếu đã quên thì ta nhắc cho anh nhớ. Chuyện năm đó nếu không phải ta chạy đi chùi đít cho anh, thì giờ này anh cũng chẳng thể ngồi đây thở ra những lời hôi thối này rồi”.
Lời nói vừa dứt, khuôn mặt Marius vặn vẹo đến đáng sợ nhưng không một ai dám tiến đến can ngăn. Falk thấy bộ dạng này của anh cũng lười quản đến, quay sang tiếp tục công việc của mình.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, Falk khẽ cau mày thả tập tài liệu xuống bàn. Nhìn chiếc điện thoại quay số reo lên ba lần, mới chậm rãi nghe máy. Chẳng rõ trong điện thoại nói gì, chỉ biết rằng khi đầu dây bên kia không còn tín hiệu, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn.
“Marius, thời gian gần đây anh có động đến ai hoặc tổ chức nào hay không?”. Falk hòa hoãn lên tiếng hỏi, tâm trạng rối bời mà không rõ ra sao. “Bất kể là ở lĩnh vực nào, trong công việc lẫn bên ngoài xã hội. Nghĩ kỹ xem, có vô tình động vào ai không nên động không?”.
Marius thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng không làm loạn thêm nữa, ngẫm nghĩ một hồi mới cẩn thận đáp lại: “Tháng trước, anh có một lô hàng nhận về. Ban đầu lô hàng này là của Paul Schmidt, sau anh qua vài đường không chính thống mới có được nó. Không rõ gã có ghi thù việc này hay không nhưng khoảng thời gian gần đây cũng chỉ có việc này thôi, có chuyện gì sao?”.
Falk không ngạc nhiên, việc này hắn cũng biết sơ qua mà cái tên Paul Schmidt đã từng nghe người ta nhắc đến vài lần. Mặc dù không nắm chắc có phải gã hay không, nhưng giờ cũng chẳng còn manh mối nào khác nữa.
Hắn lấy chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác, nhập một dãy số không định danh gọi đi. Sau khi phân phó vài câu, hắn mang tâm trạng nặng nề cúp máy. Marius ngồi bên cạnh, không rõ hắn đang làm gì cũng chẳng biết chuyện này có liên quan đến việc Myrna mất tích hay không. Anh bồn chồn ngồi bên cạnh, vừa muốn lên tiếng giảng hòa vừa muốn có được một ít tin tức của con bé.
“Falk, chuyện vừa rồi là anh sai. Anh xin lỗi, em đừng để bụng”. Marius giãn khuôn mặt cười cười nói thêm: “Hiện tại việc tìm Myrna vẫn là quan trọng nhất. Đến khi tìm thấy rồi, em muốn đánh muốn chửi anh thế nào cũng được, anh nghe em hết”.
“Vẫn biết tìm con gái là quan trọng à? Nãy chẳng phải anh mạnh miệng lắm sao? Giờ lại quỳ xuống xin thế này, không giống với phong thái của anh lắm nhỉ?”. Falk cười khẩy một tiếng, trong lòng rõ ràng khinh thường người anh trai này nhưng vẫn phải giả vờ làm một người em trai ngoan trước mặt mọi người. Thật buồn nôn. “Điện thoại gọi tới, là một gã đàn ông nhưng gã dùng máy biến âm nên em không nhận ra giọng nói. Gã nói mười giờ đêm nay, anh một mình đến tháp Tilem nếu không, Myrna sẽ xảy ra chuyện”.
Marius không nói gì, chỉ gật đầu nhìn hắn. Falk thấy anh như vậy cảm thấy giống như một con chó, chỉ cần ném cho nó một khúc xương thì dù hung dữ thế nào cũng phải ngoan ngoãn ở trước mặt chủ. Hắn phủi mấy vết bẩn bám trên người, thong thả đứng dậy mà không quên ra hiệu cho anh đi theo.
Sau khi đã chuẩn bị xong, hai người mang tâm trạng nặng nề lái xe đến tòa tháp đôi trong thành phố.
Comments (0)
See all