Cổng doanh trại, binh lính thay ca.
Phòng làm việc cán bộ cấp cao vẫn sáng đèn, tiếng gõ bàn phím ‘lạch cạch’ vang lên trong căn phòng rộng lớn, trên bàn làm việc chất đầy hồ sơ những tên khủng bố vừa mới trốn thoát cách đây không lâu. Kolman vừa hoàn thành báo cáo điều tra tạm thời, lướt qua mấy tập tài liệu trên bàn khẽ cau mày, rút một tập hồ sơ xem lại lần nữa.
‘Tích tắc, tích tắc’.
Chuông đồng hồ reo vang, Kolman day day hai mắt đã mỏi, để tập hồ sơ xuống bàn lại thuận tay tắt máy tính vẫn còn đang hoạt động. Tiếng thở dài não nề phát ra tựa như y chẳng còn đủ sức chống đỡ sau một khoảng thời gian làm việc dài ngày, Kolman chậm rãi bước đến giá treo đồ, nhấc lên một chiếc áo choàng quân đội khoác lên người. Khi Kolman vừa mở cửa chuẩn bị đi về, tiểu sĩ quan từ đâu chạy tới, hấp tấp ngăn cản.
“Trung úy Lakatos, có chuyện lớn rồi”. Tiểu sĩ quan nhận ly nước, thở gấp nhìn y. “Bên phía cảnh sát vừa gọi điện đến báo, Thủ đô vừa xảy ra một vụ bắt cóc nghiêm trọng, cần chúng ta đưa người đến hỗ trợ”.
Tiếng hít thở không đều tựa như muốn rút hết không khí ở phổi của cậu ta, Kolman khó hiểu nhìn tiểu sĩ quan nhưng không nói gì. Việc này không thấy thông báo từ cấp trên nên dù y có muốn điều động quân binh cũng không thể. Quan trọng là: “Thủ đô xảy ra bắt cóc, sao lại điều người từ phía quân đội? Đừng nói với tôi, bên phía cảnh sát cũng không xử lý được việc cỏn con này!”.
“Cái này, không phải…”. Tiểu sĩ quan nghe xong vội đặt ly nước xuống bàn, luống cuống giải thích: “Nạn nhân lần này là tiểu thư Myrna, cháu gái ngài Công tước Carvalho. Đại tướng Lakatos vừa nhận được tin, đã hạ lệnh cho ngài điều quân đến tháp Tilem hỗ trợ”.
Vừa mới dứt lời thì điện thoại bàn trong phòng reo vang, Kolman không dám chậm trễ nhanh chóng nhấc máy. Không rõ đầu dây bên kia nói những gì, chỉ biết đến khi Trung úy Lakatos vừa dập máy đã lập tức cầm lấy bộ đàm ở trên bàn, ra lệnh tập hợp. Tiểu sĩ quan chỉnh trang lại trang phục trên người, vội vã theo sau.
Hơn mười lính đặc chủng được triệu tập, Kolman không nói nhiều chỉ tóm gọn sự việc trong hai, ba câu rồi hạ lệnh xuất phát. Quân binh nhận lệnh, lên chiếc xe bán tải màu đen đỗ bên cạnh, theo sau xe chỉ huy.
…
Thời điểm đồng hồ vang lên mười tiếng, Marius run rẩy đi lên tầng cao nhất tháp Tilem. Bàn tay nắm chặt khẩu súng giấu sau lưng, đảo mắt nhìn quanh thấy người đàn ông mặc một bộ vest màu xám nhàn nhã ngồi uống rượu bên cạnh khung cửa sổ nhỏ.
Paul lắc nhẹ ly rượu, khóe môi khẽ nhếch. Gã ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong lòng vui vẻ suy nghĩ nên xử lý anh thế nào mới hả dạ nhất.
“Paul Schmidt, ta đến rồi”. Marius hấp tấp nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung phía đối diện, khẩn trương lên tiếng: “Myrna, con gái ta đâu? Ngươi rốt cuộc đưa con gái ta đi đâu rồi?”.
“Hầu tước, ngài không cần nóng vội như vậy. Thời gian còn nhiều, chúng ta từ từ nói chuyện”. Paul đặt ly rượu trên tay xuống bàn, nhàn nhạt nói. Nhấc chai rượu rót đầy chiếc ly rỗng bên cạnh, thong thả đứng dậy đưa cho anh. “Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu thư Myrna”.
“Ngươi muốn gì?”.
Điếu thuốc dưới gót giày đã dần tàn lụi, Falk ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh tòa tháp, âm thầm chờ đợi. Khuôn mặt lạnh băng không thể nhìn ra bất kỳ một tia lo lắng nào, giống như chuyện đang xảy ra ở trên kia vốn không hề liên quan tới hắn. Đám cận vệ đứng ở đằng sau đã nghe qua cái tên Paul Schmidt, cũng biết gã được mệnh danh là một kẻ điên, nên bên ngoài tuy vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Mặc dù vậy, là một cận vệ dưới quyền Carvalho cho dù sợ hãi cũng không được phép lùi bước. Mà Công tước Carvalho hiểu rõ điều này nên khi biết người của mình đang run rẩy sợ hãi nhưng không bận tâm quá nhiều. Cuộc đối thoại phát ra từ máy nghe lén khiến Falk vô cùng hứng thú, khóe miệng khẽ cong, dường như hắn đã biết gã đang tính toán điều gì. Trong lòng thầm nhủ, anh trai ngu ngốc của hắn lần này đã phạm phải sai lầm lớn như thế, cho đến cuối cùng vẫn phải để hắn đi theo dọn dẹp.
Tiếng xe cộ dừng lại bên cạnh, Falk khẽ nhíu mày quay đầu lại. Chăm chú nhìn người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc quân phục bước xuống, làn da y hơi ngăm đen, con mắt bên trái có một vết sẹo nhỏ do năm đó để lại, ở dưới ánh đèn đường khiến y càng nổi bật hơn. Tiếng cười khẩy vang lên rõ ràng, Falk chẳng để tâm đến đám người vừa mới xuất hiện, chăm chăm nhìn lên đỉnh tháp Tilem.
Hành động này của hắn cũng không khiến Kolman cảm thấy khó chịu, sau khi buông một câu đợi với người của mình, nhanh chóng bước đến. Y nhìn khuôn mặt bình thản của Falk, trong lòng hoài nghi không rõ hắn có thật sự lo lắng đến an nguy của cháu gái mình hay không.
“Công tước Carvalho, tôi là Trung úy Lakatos”. Kolman biết hắn không để tâm đến mình nhưng vẫn phải hoàn thành những thủ tục cần thiết, chậm rãi nói thêm. “Bên phía cảnh sát báo với chúng tôi đưa người đến hỗ trợ, không biết tình hình phía trên thế nào rồi?”.
Falk không hề để ý đến người bên cạnh, ánh mắt trầm đục dính chặt tầng trên cùng tòa tháp. Đoạn hội thoại giữa hai người họ đã đi quá giới hạn, Paul Schmidt có lẽ sẽ không để yên như thế. Trong lòng đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, hắn cần phải tìm thấy Myrna trước khi anh trai ngu ngốc của mình xảy ra chuyện gì.
Mặc dù không nhận được bất kỳ một câu trả lời nào, nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của hắn, y đã biết tình hình không ổn. Kolman vội đưa tay ra hiệu cho người của mình, chuẩn bị hành động.
“Sao vậy Hầu tước? Ngài sợ rồi sao?”. Paul cười lớn, uống cạn ly rượu trên tay lại ném chiếc ly rỗng xuống sàn. “Chỉ là nổ súng thôi, ngài việc gì phải do dự như vậy. Hay ngài không muốn cứu con gái?”.
“Paul, ngươi đừng quá đáng”. Marius siết chặt bàn tay, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, khàn giọng nói. “Đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan tới con bé. Ngươi thả con bé ra trước, chỉ cần Myrna an toàn thì ta sống chết tùy ngươi”.
Anh trai của hắn thực sự ngu ngốc, tới nước này rồi vẫn nghĩ gã sẽ tuân theo hiệp ước sao? Hắn vô thức thở dài, nhìn xung quanh tòa tháp một lát. Falk có lẽ đã đoán ra được, gã sẽ không nhốt Myrna ở quá xa nơi này, vì con bé cần phải được đặt ở dưới mắt mình, gã mới có thể khống chế Marius một cách dễ dàng.
Nhưng với đám người ít ỏi của mình, nếu chia ra hành động sẽ vô cùng khó khăn hơn nữa, nếu không cẩn thận sẽ khiến cho kẻ phía trên kia chú ý tới. Sự bất lực khiến hắn cảm thấy khó chịu, khi chưa nghĩ ra được phương án vẹn toàn đôi bên lại thấy Kolman đang chỉ huy người của mình, cuối cùng đành phải gọi y quay lại. Sau khi thảo luận với y vài câu, nhận thấy Kolman lại cùng quan điểm với mình, khóe môi khẽ giương cao.
“Trung úy Lakatos, ta muốn mượn binh lính của anh”. Falk cao giọng lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn lên phía trên đỉnh tòa tháp. “Nếu anh không đồng ý, không sao, ta có thể lập tức tước quyền của anh”.
“Công tước, ngài nghĩ nhiều rồi”. Kolman vậy mà không để ý tới, vẫn bình tĩnh đáp lại. “Chúng tôi đến đây với mục đích hỗ trợ ngài, chỉ cần Công tước nói, người của tôi lập tức nghe theo lệnh của ngài”.
“Trung úy Lakatos, anh đem một nửa binh lính của mình tìm nơi phục kích tòa tháp”. Falk không để tâm tới lời nói của y, bình thản ra lệnh. “Nửa còn lại sẽ cùng người của ta âm thầm tản ra tìm Myrna, con bé chắc chắn đang ở gần đây. Tốt nhất đừng để người của gã phát hiện ra”.
“Vậy còn Công tước thì sao?”. Y vừa chỉ huy người của mình, vừa lên tiếng hỏi. “Người của ngài đi hết như vậy, ngài sẽ không sao chứ?”.
“Không cần lo cho ta”. Y ngậm lấy điếu thuốc, không để tâm đáp lại. “Anh chỉ cần tìm được Myrna và đem anh trai ta an toàn trở về là được, dù sao gã cũng không dám động đến ta”.
Nghe hắn nói vậy, Kolman cũng yên tâm phần nào. Đám binh lính cùng cận vệ nhanh chóng nhận lệnh, âm thầm di chuyển. Y đưa người đi về phía tòa nhà cao tầng gần đó, trước khi rời đi khẽ quay lại nhìn, đợi hắn gật đầu mới yên tâm làm nhiệm vụ của mình. Falk thấy hành động này của y, khẽ cười.
Đôi chân Marius run rẩy chẳng thể đứng vững, nếu không phải biết được Falk ở phía dưới đã bắt đầu hành động thì anh đã sụp đổ từ lâu. Mà Paul không hề để tâm đến vị Công tước đang chờ ở phía dưới, gã chỉ nghĩ dù hắn có bao nhiêu cái đầu cũng không thể tìm ra cháu gái của mình.
“Hầu tước, thời gian không còn nhiều nữa”. Paul nhìn xuống đồng hồ trên tay, chậm rãi nói. “Cuối cùng, ngài muốn cứu người hay muốn nhận xác con gái?”.
“Ta nói rồi…”. Marius thở gấp lên tiếng, chiếc ly trên tay không rõ đã vỡ từ khi nào, chất lỏng trong ly làm ướt đẫm cổ tay áo. “Chỉ cần ngươi thả Myrna và khi ta xác nhận con bé đã an toàn, thì ngươi muốn gì cũng được”.
“Ngài thật sự mất trí?”. Gã cười nhạo, ánh mắt chế giễu nhìn chòng chọc anh. “Nếu tôi thật sự thả tiểu thư Myrna trước, thì có lẽ người chết không phải là ngài mà là tôi mới đúng. Hầu tước thật sự nghĩ rằng, tôi ngu ngốc như ngài sao?”.
“Ngươi…”.
Marius hiểu rõ gã không dễ lừa như vậy, nhưng điều kiện này quả thực làm khó anh. Tiếng cười ngạo nghễ của gã khiến Marius vô cùng căm ghét, bàn tay nắm chặt khẩu súng trong người. Falk ở phía dưới nhận ra anh thật sự không ổn, vội vàng lên tiếng can ngăn.
“Hầu tước, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn”. Paul nhàn nhạt lên tiếng. “Tôi cho ngài thêm mười phút. Nếu sau mười phút, nếu ngài không đưa ra quyết định vậy tôi sẽ giúp ngài”.

Comments (0)
See all