Tiếng súng nổ vang rợp trời, Falk Carvalho bình thản ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp trên cao, tựa như phát súng vừa rồi chẳng hề liên quan tới hắn. Nhưng chỉ có người đứng ở bên cạnh mới biết, bàn tay nắm chặt bên mép quần đã buông lỏng từ khi nào đã hằn sâu dấu móng tay lên đó.
Mà thật khéo, người duy nhất ở cạnh hắn lúc này lại là trung uý Lakatos. Mặc dù bên ngoài Falk không hề để lộ cảm xúc của mình, nhưng Kolman vẫn có thể nhìn ra được y đang lo lắng và sợ hãi đến mức nào. Có đôi lúc y muốn trấn an Falk vài câu, sau nghĩ lại thì hắn sẽ nghe lọt tai những lời nói vô nghĩa như vậy chăng? Cuối cùng thì Kolman chẳng nói câu gì, lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn mà chỉ đạo người của mình từ xa.
Thời điểm Marius bước ra khỏi cánh cửa tòa tháp, vừa vặn Myrna cùng đám cận vệ quay trở về. Nghe thấy một tiếng ‘cha’ vang vọng từ xa, anh vội vàng quay lại nhìn thì thấy một thân hình bé nhỏ đang chạy đến mà ôm chầm lấy mình. Marius vuốt nhẹ mái tóc con bé mà ân cần hỏi han, mãi đến khi xác nhận con gái không sao thì tảng đá trong lòng anh mới được gỡ xuống.
Falk đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có phản ứng gì, ngay khi biết Myrna chỉ bị xây xước ngoài da, hắn gần như lập tức quay đầu bỏ đi.
Kolman chỉ là người ngoài nên không tiện lên tiếng, sau khi cho người xử lý thi thể, thấy không còn việc của mình nhanh chóng rút quân trở về doanh trại. Đến khi chuẩn bị lên xe, y cảm nhận được có thứ gì ném về phía mình liền giơ tay bắt lấy, đến khi mở ra thì thấy trong tay là một chiếc chìa khoá xe.
“Đám người của ta đưa Marius cùng con bé về rồi. Nếu anh không bận, vậy đưa ta về đi”. Falk dựa người vào chiếc xe Maybach màu đen phía sau, khẽ hất hàm sai khiến y. “Còn nếu không tiện thì thôi, đưa chìa khoá xe cho ta là được”.
Falk còn chưa nói xong, Kolman đã tiến lại gần. Khuôn mặt có phần góc cạnh cùng với làn da ngăm đen của y lại vô cùng hợp ý hắn, Falk khẽ cười rồi chìa tay ra như muốn đòi lại đồ của mình. Nhưng Kolman lại chẳng để ý đến, tự mình mở cửa phía sau ra rồi khẽ cúi người trước hắn.
“Mời, ngài Công tước”. Kolman không nhìn lên khuôn mặt của đối phương lúc này, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được hắn đang cười.
Falk khẽ vỗ vai y một cái, nhanh chóng lên xe.
Sau khi chiếc xe màu xám bạc rời đi, Falk mới chịu quay trở về toà lâu đài. Hắn khẽ liếc nhìn người đàn ông đang ngồi lái xe phía trước, thấy Kolman không có thói quen nói chuyện phiếm đành tựa đầu lên tấm kính đen, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kolman tập trung lái xe nhưng vẫn để ý đến hắn, nhìn thấy đôi bàn tay khẽ run lên vì lạnh, hắn liền chỉnh lại nhiệt độ điều hoà trên xe. Đến khi thấy hắn đã thoải mái hơn một chút, y mới an tâm trong lòng.
“Công tước, đến nơi rồi”. Kolman đưa tay khẽ lay hắn dậy, nhìn thấy đối phương vẫn còn ngái ngủ, y có chút bối rối mà không biết phải làm sao. “Nếu không còn việc gì khác, thì tôi xin phép”.
Falk nhận lấy chìa khoá xe, có chút ngẩn người nhìn hắn mà tặc lưỡi một cái. Hắn chậm rãi bước ra khỏi xe, mắt nhìn xuống người đàn ông thấp hơn mình mà khẽ cười.
Kolman có hơi khó hiểu nhưng không dám hỏi bừa, cuối cùng y đứng yên một chỗ, chờ chỉ thị tiếp theo của hắn. Mà Falk lại chẳng để ý đến, mắt nhìn đám người trong tòa lâu đài đang thấp thỏm lo âu, trong lòng cảm thấy phiền hà.
Otto thấy thái độ bình thản của ngài Công tước, nhanh chóng hiểu rõ mọi việc đã ổn. Khuôn mặt ông giãn ra phần nào, để tránh việc khiến hắn cảm thấy ngứa mắt, Otto lập tức ra hiệu cho mọi người rời đi, còn mình ở lại nhận tội với hắn.
Khi chỉ còn mình ông ở lại, Otto cảm thấy trống vắng và lạnh lẽo. Bản thân ông không biết được, án phạt nào sẽ dành cho mình. Liệu ngài Công tước sẽ vì tiểu thư Myrna đã an toàn trở về, mà tha cho ông tội chết hay không?
“Chuyện hôm nay, ta thay mặt anh trai ta cảm ơn anh”. Mặc dù việc Kolman đưa người đến hỗ trợ nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng Falk vẫn không quên nói lời cảm ơn, “Nếu không có sự giúp đỡ của Trung uý Lakatos cùng quân binh dưới quyền, thì mọi việc chưa chắc có thể giải quyết êm đẹp như vậy. Công lao lần này, chắc chắn sẽ không thiếu tên anh”.
“Đây là bổn phận của mạt tướng, ngài đề cao tôi rồi”. Kolman lại không vì những lời khen vô nghĩa mà động lòng, chỉ có điều đây là lần đầu tiên y được ngài Công tước khen ngợi, quả thực có chút khác lạ. “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép trở về doanh trại. Trời cũng muộn rồi, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm đi thôi”.
Ngay khi Kolman chuẩn bị quay người rời đi, Falk đã nhanh hơn một bước mà ghé vào tai y nói nhỏ, “Nếu như anh không ngại, thì đêm nay ở lại đây đi. Coi như là phần thưởng của ta dành cho công lao lần này của anh. Yên tâm, thứ ta cho anh, chắc chắn sẽ khiến anh thoải mái”.
…
Otto theo hắn quay về thư phòng, cánh cửa phòng vừa mới đóng lại, ông lập tức quỳ xuống nhận tội. Falk nhướng mày nhìn ông nhưng không tỏ thái độ, hắn đặt chiếc áo măng tô sang một bên rồi tiếp tục xử lý nốt giấy tờ dở dang.
Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên trong sự im lặng, khiến tấm lưng hơi gù của Otto đã ướt đẫm một mảng, nhưng ông không dám lên tiếng làm phiền đến hắn. Hơn nữa, ông biết đây là hình phạt mà bản thân phải nhận, nên sẽ không có bất kỳ lời phàn nàn nào được nói ra.
Hai bên đầu gối đã mỏi nhừ nhưng không có chỉ thị của hắn, Otto vẫn quỳ mãi như thế cho đến khi đồng hồ điểm ba giờ sáng. Tiếng bút viết sột soạt trên giấy đã ngừng lại, Falk ném chiếc kính xuống bàn mà trầm ngâm nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt, thở dài.
“Otto, ông có biết, nếu hôm nay Myrna không toàn vẹn trở về thì ông sẽ có kết cục thế nào không?”. Falk hạ thấp tông giọng, lên tiếng. “Phải chăng bình thường ta không quản đốc ông cùng đám người trong tòa lâu đài này, nên các ngươi bắt đầu xao nhãng rồi?”.
“Ngài Công tước, là do tôi tắc trách nên mới để xảy ra chuyện này. Ngài muốn trách muốn phạt thế nào, tôi xin chịu”. Otto không thể ngẩng đầu lên, chỉ có thể cúi gằm xuống lên tiếng đáp lại. “Chỉ cần ngài tha cho gia đình tôi một con đường sống, dù có chết, tôi cũng cam lòng”.
Điểm giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, Falk không rõ ông lấy đâu ra dũng khí để cầu cái chết cho mình như vậy. Có chăng vì Otto là người đi theo, hầu hạ hắn từ khi hắn mới lên năm nên mới cho ông đủ can đảm nói ra những lời như vậy.
“Ông thực sự nghĩ rằng, ông dễ chết như vậy sao?”. Tiếng bút gõ xuống mặt bàn, khiến Otto sợ hãi mà run lẩy bẩy cả lên. Sau khi tính toán một chút, hắn mới nói thêm. “Ta không ban cho ông cái chết, nhưng ông phải làm thêm công việc mà ta giao phó. Giờ ngoài những công việc thường ngày, ông hãy sắp xếp lại các giấy tờ trong thư phòng cho ta. Nếu sau này có vấn đề gì, ta sẽ chỉ hỏi ông, rõ chưa?”.
“Tôi rõ rồi, thưa ngài Công tước”.
Falk không nói gì thêm, khẽ phất tay một cái ra hiệu cho ông rời đi. Sau khi kiểm tra lại nội dung tài liệu trên bàn, hắn mới an tâm quay trở về phòng ngủ của mình.
Cởi bỏ bộ tây trang trên người xuống, khiến Falk cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thời điểm hắn ngả lưng xuống giường, cảnh tượng người kia đỏ mặt khi nghe những lời nói mang tính chòng ghẹo của mình lại hiện lên trước mắt hắn, việc buông lời trêu chọc một vị quân nhân nghiêm túc như y quả thực là thú vị. Chỉ là hành động cùng lời nói đó lại là sự bộc phát của hắn, nên cũng chẳng có gì đáng nói. Hơn nữa, đây có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau, nên Falk cũng không để ý đến, đưa tay tắt bóng đèn đầu giường, đi ngủ.

Comments (0)
See all