La Diệp Thành vừa châm điếu thuốc trên tay vừa nhìn về phía Cố Diệp, lặng lẽ quan sát từng hành động của bà. Trước giờ Cố Diệp không dám làm càn trước mặt con trai cả, bà cẩn thận từng chút một chỉ sợ làm phật ý đối phương, cuối cùng cũng chỉ có thể sai người lấy trà cho hắn.
Khi người giúp việc đem trà lên, La Diệp Thành như vô tình mà thuận tay đẩy tách trà xuống. Tiếng rơi vỡ vang vọng căn biệt thự rộng lớn, Cố Diệp hoảng sợ mà rụt người về sau nhưng hắn lại chẳng để tâm, thản nhiên hút hết điếu thuốc trên tay mới chậm rãi lên tiếng.
“Mấy hôm Diệp Hân về thăm nhà, mẹ và Tư Nghĩa không làm khó em ấy chứ?”. Giọng hắn đều đều vang lên, nhận tách trà từ người giúp việc rồi lại đặt xuống. “Diệp Hân còn nhỏ, nếu có làm sai chuyện gì mẹ và Tư Nghĩa từ từ dạy bảo em ấy, còn không thì nói con một tiếng, con về nói chuyện với Diệp Hân là được”.
“Được, được. Nghe theo con hết”. Cố Diệp lập tức gật đầu đồng tình, tuy trong lòng căm phẫn nhưng lại chẳng thể làm gì được, chỉ đành ở trước mặt hắn giả vờ vui vẻ thuận theo. “Diệp Hân là đứa bé hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, mẹ đâu nỡ trách mắng con bé chứ. Diệp Thành, con nói xem có đúng không?”.
La Diệp Thành khẽ nhướng mày, cái trò nịnh nọt của Cố Diệp nào hắn còn không rõ, chỉ là hắn chưa muốn lột xuống bộ mặt giả tạo của bà mà thôi. Diệp Thành nhàn nhã thưởng thức tách trà trên tay, mãi sau mới mượn cớ có việc để rời đi. Ngoài mặt Cố Diệp muốn giữ hắn ở lại, nhưng trong lòng chỉ mong hắn mau cút khỏi đây đỡ chướng mắt mình.
Đợi đến khi chiếc xe Bentley màu đen đi khuất sau cổng lớn, Cố Diệp mới ném xuống tảng đá trong lòng. Bà gắt gỏng vài câu với lão quản gia bên cạnh mới quay người trở vào nhà, mắt nhìn thấy chiếc hộp bánh trung thu nhàu nát trên bàn không biết do hắn vô tình hay cố ý để lại, nhưng Cố Diệp chẳng mấy bận tâm mà gọi điện cho La Ngôn mách tội hắn.
-----
“Anh hai…”. Diệp Hân nhác thấy dáng xe quen thuộc, vội vàng chạy ra mà chẳng để ý đến chiếc váy mỏng tang trên người. Cửa xe vừa mở, cô đã ôm chầm lấy người đàn ông ngồi trên xe, lên tiếng trách cứ: “Cả đêm qua anh không về, rốt cuộc là anh đi đâu vậy?”.
“Đêm qua quán bar có việc, anh qua bên đấy xem thế nào. Không nghĩ em về, làm em lo lắng rồi”. La Diệp Thành hơi choáng mà ngả người ra sau, khẽ vỗ nhẹ lên người cô an ủi. “Em mặc quần áo mỏng như này, không sợ lạnh sao? Đi vào thay quần áo, anh đưa em đi ăn”.
Diệp Hân nghe vậy cũng an tâm phần nào, ngoan ngoãn vào nhà thay bộ đồ trên người. La Diệp Thành hít thở khó khăn, sau khi điều hòa lại nhịp thở mới chậm rãi bước xuống. Lam Nhất Minh thấy trạng thái của hắn không đúng, nhưng hắn lại không cho anh lên tiếng, chỉ nói ngắn gọn đôi ba câu rồi lên phòng.
Anh cũng không phải tên ngốc, tuy La Diệp Thành chỉ nói vài câu ngắn ngủn nhưng anh có thể đoán ra được đêm qua xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi xung quanh không còn một ai, Lam Nhất Minh mới nhấc điện thoại lên hẹn gặp đối phương.
“Đêm qua thiếu chủ không về, tiểu thư không chịu ngủ, cứ đứng ngoài hiên nói chờ thiếu chủ về mới yên tâm”. Lão quản gia đem quần áo lên cho hắn, thuận miệng nói vài câu. “Thiếu chủ bị thương rồi, để tôi gọi bác sĩ”.
“Lần sau không cho con bé mặc như vậy ra ngoài, còn lần nữa ông chịu phạt đi”. La Diệp Thành không mấy để tâm tới lời nói của ông, cầm bộ quần áo trên tay ông mặc vào. Trước khi rời khỏi phòng, hắn quay lại nhìn ông rồi nói: “Việc tôi bị thương, đừng nói cho con bé”.
Lão quản gia nghe xong đành gật đầu, ông thở hắt một hơi rồi sai người dọn dẹp đống đồ trên sàn. Nhìn chiếc xe rời khỏi tầm mắt, lão quản gia một mặt như không có chuyện gì mà đi làm việc của mình, mặt khác ông âm thầm gọi điện cho bác sĩ riêng tới nhà.
---
Sau khi dọn dẹp xong đống hỗn độn dưới sàn nhà, Thường Niên vứt khăn bẩn xuống chiếc xô bên cạnh, than thở vài câu mà ngả lưng xuống giường mà nghỉ ngơi. Lại nhìn chiếc điện thoại mới tinh cùng đôi giày hiệu trên giường, nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn thấy không thoải mái, dù gì cậu và hắn vốn chẳng quen biết nhau, khi không cậu lại nhận đồ của hắn mà lại là đồ đắt tiền, quả thực vẫn là không nên.
“Thôi, quên hỏi tên người ta rồi”. Đến lúc này Thường Niên mới nhận ra, cậu tự trách bản thân sao có thể quên việc quan trọng như thế. Rõ là đã mời người ta đến nhà nhưng lại chẳng hỏi tên, lần sau gặp lại cậu biết nên gọi hắn là gì đây. Thường Niên lấy gối tự đập vào đầu mình, miệng mắng mình là tên ngốc mà chẳng chịu lớn.
Đột nhiên cánh cửa mở toang, Đàm Uy Vũ cùng Trần Lăng khệ nệ xách đồ bước vào. Mắt thấy cậu như tên hề đang gào thét trên giường, hai người ngơ ngác nhìn nhau lại nhìn về phía cậu mà không hiểu chuyện gì. Đàm Uy Vũ vốn định lên tiếng, Trần Lăng lại kéo anh lại rồi chỉ về đôi giày hiệu trên giường. Uy Vũ không khỏi nghi ngờ, nhưng anh không dám phán xét chỉ có thể lên tiếng dò xét cậu.
“Thường Niên, mình lên rồi đây”. Trần Lăng lên tiếng đánh vỡ sự ồn ào trong phòng, y vừa nói vừa đem túi lớn túi bé cất vào trong tủ lạnh, nói thêm: “Mấy hôm tụi mình về quê, không có việc gì xảy ra chứ?”.
“A…”. Thường Niên giật mình ngồi dậy, lại như không có chuyện gì mà đem chiếc điện thoại cùng đôi giày giấu trong chiếc chăn mỏng của mình, hề hề lên tiếng: “Không, không có. Hai cậu về quê thế nào, có vui không?”.
“Cũng vui, mà đi tàu hơi mệt. Mình nghỉ trước đây”. Trần Lăng giả bộ ngái ngủ, nhanh chân trèo lên giường, nói với ra ngoài: “Uy Vũ, lát nữa nấu cơm nhớ bật nút đấy”.
Đàm Uy Vũ không trả lời lại, chăm chăm nhìn về phía Thường Niên như muốn nói gì nhưng lại thôi. Ánh mắt cậu có chút không tự nhiên mà lên tiếng hỏi han anh vài câu, Uy Vũ cũng ngập ngừng trả lời cho qua rồi chuẩn bị đồ nấu cơm. Thường Niên ngó người ra nhìn, thấy người thì đi ngủ người thì cất đồ, cậu vội vàng đem những thứ trong tay giấu kỹ ở nơi hai người không thấy rồi lấy cớ đi ra ngoài mua chút đồ, nhanh chóng rời đi.
Đến khi cánh cửa đóng lại, cả Uy Vũ lẫn Trần Lăng đi đến chiếc giường nhỏ, nhìn cuối giường nhô lên một khoảng, cả hai không biết nên mở lời ra sao. Đàm Uy Vũ không dám nghĩ đến chuyện kia, tuy rằng cậu làm cái nghề không đứng đắn nhưng anh không tin cậu lại là loại người như thế. Ngay cả Trần Lăng cũng không tin, y tìm đủ mọi lý do để hợp thức hóa cho những món đồ đắt tiền của cậu nhưng chẳng có lấy nổi một lý do nào phù hợp.
Ngay khi hai người chưa biết nên mở lời thế nào, Thường Niên đã mua đồ trở về. Trần Lăng vội kéo Uy Vũ ra chỗ khác, coi như không có chuyện gì mà làm việc của mình. Ngay lúc Thường Niên định bước đến giúp, Trần Lăng như nhớ ra chuyện gì chợt lên tiếng hỏi: “À, tối qua cậu bận việc gì sao? Mình gọi cho cậu mãi mà không được”.
“Tối qua à…”. Thường Niên chột dạ mà nhìn về phía giường mình, mãi sau mới ngập ngừng trả lời, “Tối qua trên đường đi làm về gặp con mèo hoang chạy qua, mình bị giật mình nên làm rơi điện thoại xuống rãnh nước. Sáng vừa phải chạy đi mua tạm điện thoại cũ ở tiệm bên đường, còn chưa làm lại sim”.
Trần Lăng nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, y ậm ừ cho qua chuyện. Rõ ràng biết cậu đang nói dối nhưng y không muốn vạch trần, dù gì với tính cách của cậu nếu có hỏi cũng chưa chắc Thường Niên đã trả lời. Đàm Uy Vũ bên cạnh có chút nóng ruột, anh vừa muốn biết rõ mọi chuyện vừa không muốn làm tổn thương cậu, nghĩ mãi một lúc mới trầm ngâm lên tiếng.
“Thường Niên, cậu nói mình nghe, chiếc điện thoại cùng đôi giày hiệu ở góc giường của cậu là như thế nào?”.
Comments (0)
See all