Alex: "Uhh.. Nghĩa là gì vậy?"
Tôi: "Là tạm biệt á."
Alex: "Oh."
Tôi: "Chị đi về đây, mai gặp lại nha."
Tôi vẫy tay chào tạm biệt em ấy rồi bước ra khỏi khu tập luyện, cửa chính của công ty rồi bắt đầu đi về.
Tôi vừa đi vừa thở dài và nói: "Haizz.. Nói vậy thôi, chứ đi bộ tới nhà ga rồi còn lên tàu chạy về nhà nữa thì phải cỡ hơn 1 giờ mới về tới nhà đấy. Kiểu này ngày mai thế nào mình cũng bị thiếu ngủ cho xem.."
Trong lúc đang đi bộ tới nhà ga thì bỗng nhiên tôi nghe được tiếng của chiếc xe Moto mà ai đó đang lái xe chạy tới gần tôi.
Lúc đầu thì tôi cũng không quan tâm lắm nên tiếp tục đi nhưng cho đến khi người đó liền kêu tôi: "Này.."
Tôi nghe vậy, quay sang nhìn thì thấy người đó đang ngồi trên chiếc xe Moto liền dừng lại và nhìn tôi. Tôi nhìn được một lúc thì nhận ra đây là Alex, vì sao mà tôi nhận ra được em ấy vì em ấy có đội mũ kính đen đã chùm hết đầu nhưng tôi thấy được một phần tóc dài của em ấy vẫn để ở ngoài sau lưng nên tôi mới nhận ra đây là Alex.
Tôi: "Hm? Alex? Em chạy tới đây chi?"
Alex: "Uhh..thì..do tôi cũng chạy cùng đường giống chị với lại chị đi về một mình vào đêm khuya như vậy thì sẽ hơi mạo hiểm đấy nên.."
Em ấy bỏ hai tay bàn tay ra khỏi tay cầm xe rồi từ từ cởi mũ đen ra với một chút ngại ngùng trên mặt và nói tiếp: "Được thì..tôi chở chị về luôn cho."
Tôi đứng yên được một lúc vì sự dễ thương của em ấy rồi nói thầm: "とてもかわいい.." (Dễ thương quá..)
Alex: "..Chị đang nói gì vậy?"
Tôi: "À..Không! Chị hơi bất ngờ nên chị tự nói thầm với ngôn ngữ khác á."
Alex: "Uhh.. Thế chị có lên xe không?"
Tôi: "Lên chứ."
Tôi lại gần và ngồi lên xe em ấy.
Alex: "Bình thường tôi chạy một mình nên chỉ có một chiếc mũ thôi nên chị đội tạm mũ của tôi nhé."
Tôi: "Thôi, em đội đi vì chị đang muốn tận hưởng gió vào giờ này nên chị không cần đâu."
Alex: "Oke? Với lại nhớ chỉ đường cho tôi đấy."
Tôi: "Uhm."
Em ấy đội lại chiếc mũ rồi để hai bàn tay lên tay lái và khởi động xe.
Alex: "Được rồi, tôi lên ga đây, nhớ bám chắc vào đấy."
Tôi: "Oke!"
Em ấy bắt đầu lái xe chạy về nhà tôi với tốc độ nhanh.
Chạy chưa được một đoạn thì những cơn gió mát liền thổi vào mặt tôi.
Tôi: "Mát quá!"
Alex: "..."
Nhìn em ấy có vẻ như hơi im lặng trong lúc đang lái xe nên tôi tìm thử cái gì đó để nói chuyện với em ấy.
Tìm được một lúc thì tôi để ý chiếc xe Moto của em ấy nên tôi hỏi: "Chị không biết là em có xe đấy, thường em đi học hay tập luyện xong là em đều đi về vậy hả?"
Alex: "Uh."
Tôi: "Thế chiếc xe này là em tự mua hay sao?"
Alex: "Tôi tự mua."
Tôi: "Em mua lâu chưa?"
Alex: "..Cũng lâu rồi, cỡ cách đây 2 năm trước."
Tôi: "Oh, khoan..2 năm trước là lúc đó em 16 tuổi, vậy trong 2 năm đó em vừa đi học vừa đi làm thêm hả?"
Alex: "Uh huh."
Tôi: "Giỏi vậy! 16 tuổi mà vừa đi vừa đi học là siêng lắm đấy."
Alex: "Cũng bình thường thôi.."
Đang trên đường chạy về thì tôi thấy ở vài chỗ có băng nhóm đang tụ tập buôn bán hay làm gì đó, chạy thêm một đoạn nữa thì tôi còn thấy trong con hẻm tối có vài người trong đó đang điên cuồng gây lộn, nhiều thứ khác và thậm chí là làm chuyện tình dục với nhau.
Tôi: "Chà..phức tạp thiệt chứ."
Alex: "Đó là lý do chị nên cẩn thận ở ngoài đường lúc khuya đấy."
Tôi: "Oh, nhưng mà sao em đi về một mình vào lúc khuya được vậy?"
Alex: "Tôi là người điều khiển Sware mà nên tôi không dễ bị mấy tên du côn đó 'ăn hiếp' đâu."
Tôi: "Ghê vậy sao?"
Chạy được một lúc thì phía trước xe có một cây cầu cách khoảng vài mét, Alex thấy thì hỏi: "Đi lên đó luôn đúng không?"
Tôi: "Uhm."
Alex: "Trên đó cũng không có xe nào đi hết nên tôi sẽ tăng tốc độ, bám chắc vào đấy."
Tôi: "Oke!"
Em ấy lập tức vặn tay ga làm chiếc xe chạy nhanh tới cây cầu. Vừa chạy lên thì phong cảnh thành phố liền xuất hiện trước mắt tôi, những ánh sáng trong thành phố đều đang sáng rực lên khiến phong cảnh ở đây đều đẹp mắt hết.
Tôi: "Wao.. Đẹp quá.."
Alex: "..."
Tôi nhẹ nhàng lấy đầu của mình dựa vào lưng em ấy rồi tiếp tục ngắm phỏng cảnh đó.
Em ấy giật mình chút rồi tiếp tục lái xe.
Tôi thấy vậy thì hỏi: "Em sao thế?"
Alex: "...Không có gì, chỉ là...tôi cảm thấy hơi lạnh người nên giật mình tí thôi."
Tôi: "Vậy có cần chị ôm em để làm ấm cơ thể không?"
Alex: "...Thôi khỏi, cảm ơn chị."
Tôi: (Em ấy cũng không khó chịu như mình nghĩ.)
Một lúc sau, chiếc xe đã tới chỗ nhà tôi.
Tôi: "Tới rồi, dừng xe ở chỗ đó đi."
Alex nghe vậy thì từ từ dừng xe lại rồi đậu tại trước nhà tôi.
Tôi vừa xuống xe vừa nói: "Cảm ơn em vì đã chở chị nhé."
Alex: "Không có gì."
Tôi lấy điện thoại và mở ra xem mấy giờ thì thấy hiện giờ là '01:00 am'.
Tôi: "Chà, Khuya lắm rồi.. hay là em ở lại nhà chị ngủ một ngày đi rồi ngày mai đi qua công ty luôn."
Alex: "Thôi, tôi còn nhiều việc ở nhà nên tôi từ chối lời mời của chị."
Tôi: "Oh oke, vậy thôi chị đi vào đây, mai gặp lại nhé!"
Alex: "...Uhm."
Tôi quay người lại rồi đi vào nhà nhưng đi được vài bước thì Alex liền kêu lên: "Này."
Tôi nghe được thì quay sang nhìn thì thấy có một chút vết đỏ trên mặt em ấy và ngại ngùng như đang muốn nói cái gì đó.
Tôi: "Hm?"
Alex: "..T..tạm biệt."
Tôi cười nhẹ và vẫy tay về phía em ấy.
Tôi: "Uhm, tạm biệt!"
Chào tạm biệt xong thì tôi đi vào trong nhà và Alex cũng ngồi lên lại chiếc xe rồi lái đi về. Tôi lên lầu, đi tới phòng, mở cửa rồi bước vào thì thấy trong phòng đều tắt đèn, chỉ có cái Tivi là còn đang bật nên xung quanh phòng hơi tối, với lại trên bàn ăn có hai dĩa đồ ăn được bọc bao lại để không bị hư. Tôi lại gần cái Tivi thì thấy dì Quyên đang nằm ngủ trên ghế Sofa.
Tôi: "Ôi trời."
Tôi lấy chiếc Remote trên bàn và bấm tắt Tivi, đặt bàn tay của mình lên vai dì ấy rồi rung lắc nhẹ và nói: "Dì à..Dì ơi.."
Dì Quyên: "Umm...ủa..Haru..Con về rồi hả?"
Tôi: "Con về rồi, sao dì ngủ ở ngoài đây vậy? Dì phải ngủ trong phòng chứ."
Dì Quyên: "Dì tính ngồi xem phim chút mà.. buồn ngủ quá nên ngủ quên.. Để dì đứng dậy.. Chiên lại đồ ăn cho con nhé.."
Tôi: "Thôi khỏi, con tự làm được mà nên dì cứ vào phòng rồi ngủ đi."
Dì Quyên: "Làm được không? Không thì để..dì làm cho.."
Tôi: "Được mà."
Dì Quyên: "...Thôi được rồi, vậy dì đi vào phòng ngủ đây.."
Dì ấy từ từ đứng dậy rồi vừa đi từng bước vừa mơ màng, dì ấy tới trước cửa phòng rồi còn dặn tôi nữa: "Nhớ đừng.. Chiên nóng quá đấy.."
Tôi: "Vâng vâng, con biết rồi."
Dì ấy nghe vậy thì bước vào rồi đóng cửa phòng.
Tôi: "..Thôi, vô rửa mình trước rồi ăn sau."
Tôi vào phòng của tôi để lấy bộ đồ rồi mang vào phòng tắm và bắt đầu rửa. Rửa mình xong, tôi ra khỏi phòng tắm rồi bưng 2 cái dĩa đồ ăn bỏ vào chảo và chiên lại. Chiên được một lúc thì đồ ăn có vẻ đã nhìn ngon hơn nên tôi liền tắt bếp lửa và bỏ lại đồ ăn vào 1 cái dĩa rồi đặt lên bàn, ngồi lên ghế rồi bắt đầu ăn.
Tôi: "..Ngon quá."
Trong lúc đang ăn thì điện thoại tôi liền reo lên một tiếng thông báo, tôi lấy ra và xem thì đó là tin nhắn của Leon.
Tôi: "Hm? Giờ này mà em ấy chưa ngủ sao?"
'Chị về nhà chưa?'
Tôi vào ứng dụng Camera và chụp một bức ảnh tôi đang ăn rồi gửi cho em ấy.
'Nhìn ngon thế, chị tự làm hả?"
'Không, dì của chị làm ấy.'
'Đã vậy..'
'Mà giờ này em chưa ngủ hả?'
Em ấy liền gửi cho tôi một bức ảnh với một đống tờ giấy, tài liệu trên bàn làm việc.
'Chị nhìn là hiểu rồi đó :')'
'Ôi trời, Deadline à?'
'Vâng, chiều mai em phải nộp hết mấy cái này cho công ty nên đang ngồi thức làm hết mấy cái đống này đây.'
'Cố gắng lên nhé! Thôi, chị ăn xong rồi đi ngủ đây.'
'Vâng, chúc chị ngủ ngon!'
'Chúc em ngủ ngon.'
Sau khi ăn xong, tôi đem dĩa lền bồn rửa chén rồi bắt đầu rửa. Rửa xong, tôi tắt hết đèn xung quanh và nhanh vào phòng rồi nằm lên giường.
Tôi: "Ái chà.. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.."
Tôi nhìn phong cảnh thành phố im lặng trong đêm khuya ở ngoài cửa sổ một chút.
Tôi: "Thế là hết ngày thứ hai.."
Nhìn xong, tôi quay người lại rồi nhớ lại câu nói của cô bé kia.
Ngày mai sẽ là ngày 'khởi đầu' của chị..
Tôi: (Ngày mai ư..không biết mình nên tin không nữa..nhưng mà nếu là thật thì không biết ngày mai sẽ có chuyện gì nhỉ?)
Tôi nằm yên được lúc thì đôi mắt tôi bắt đầu có dấu hiệu hơi mỏi nên tôi không nghĩ gì tiếp nữa, nhắm lại mắt và bắt đầu ngủ.
Sáng hôm sau, tôi vừa đi tới khu quản lý vừa ngáp.
Tôi: "Buồn ngủ quá đi.."
Tôi đi vào thì thấy Leon đang ngồi quản lý Sware của mình với tâm trạng mệt mỏi và có vết thâm nhạt trên đôi mắt em ấy. Em ấy thấy tôi thì vẫy tay nhẹ chào tôi: "Chào chị Haru."
Tôi: "Uhh.. Em có ổn không vậy Leon?
Leon: "Em còn ổn mà chị, chỉ là do em làm mấy đống giấy đó tới 3 giờ sáng nên mới hơi mệt thôi."
Tôi: "Cực vậy.. Mà em còn làm nổi không thế?"
Leon: "Em còn làm nổi mà!"
Em ấy giơ ngón cái lên để làm tôi biết là em ấy đang ổn nhưng giơ chưa được lâu thì bàn tay em ấy liền rung liên tục.
Tôi: "Nhìn không ổn chút nào.. Hay lát nữa tới giờ nghỉ trưa thì em nên làm một giấc đi chứ làm tới tối thì chắc ngất luôn đấy.
Leon: "Thôi không sao đâu chị, em còn ổn mà với lại trưa em còn nhiều việc khác nữa nên ko được đâu."
Tôi: "Nhưng mà.."
Leon: "Không sao đâu, em ổn mà!"
Tôi: "..."
Em ấy liền đứng dậy và nói: "Thôi, em đi ra mua một ly cà phê đây. Gặp chị sau nha!"
Tôi: "..Uhm."
Em ấy vừa đi vừa ngáp.
Tôi: "Có chắc là ổn không đó.."
Sau khi Leon đi ra khỏi khu quản lý thì có ai đó đi tới lại gần tôi và hỏi: "Cậu ấy bị sao thế?"
Tôi quay sang nhìn thì ra đó là Alex.
Tôi: "À là do hôm qua em ấy phải thức làm Deadline tới 3 giờ sáng nên mới thiếu ngủ á."
Alex: "Oh.. Ra là vậy."
Tôi: "Sao nhìn em không có bất ngờ gì vậy?"
Alex: "Thì chuyện thường ngày mà."
Tôi: "Chuyện thường ngày?"
Alex: "Mỗi lần cậu ấy mệt mỏi hay gì đó thì cậu ấy luôn tỏ ra trước mặt mọi người là mình ổn đấy."
Tôi: "Thật hả?"
Alex: "Tôi nói dối với chị làm gì?"
Tôi: "...Mà em vào đây làm gì vậy? Chị tưởng em vào lớp học rồi chứ?"
Alex: "Chưa tới giờ vào học nên tôi vào đây để xem tình trạng Sware của tôi như thế nào thôi."
Tôi: "Oh."
Alex: "Giờ chị né ra xíu cho tôi tới xem được không?"
Tôi: "À ừm! Xin lỗi em nhé."
Tôi né ra một bên và em ấy liền lại gần Sware C-105 rồi xem từng bộ phận của nó.
Alex: "Hmm.. Cũng còn tốt."
Tôi: "Vậy thôi, chị đi-"
Alex: "Này.."
Tôi: "Hm?"
Bỗng nhiên những vết đỏ liền xuất hiện trên mặt Alex và em ấy chần chừ một lúc như đang muốn nói gì đó.
Tôi: "Có chuyện gì sao?"
Alex: "Cảm..cảm ơn chị vì bữa trưa hôm qua.."
Tôi nghe em ấy nói vậy thì cười nhẹ và nói: "Có gì đâu, tại chị thấy em chỉ ngồi ăn cái sandwich thì không đủ no nên chị mới mời thôi."
Alex: "Mà..trưa chị có đi đâu không?"
Tôi: "Không, sao thế?"
Alex: "Tôi biết có quán này ăn cũng được nên lát tới giờ nghỉ trưa thì chị có muốn..đi ăn với tôi không?"
Tôi: (Em ấy đang rủ mình ư?)
Alex: "À thôi! Nếu chị đi không được thì không sao.."
Alex đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Alex: "Thôi, tôi quay lại-"
Tôi: "Chị sẽ đi!"
Em ấy nghe vậy thì quay lại nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ.
Tôi: "Chị sẽ đi mà!"
Alex: "Vậy..lát tới giờ nghỉ thì tôi đứng đợi ở cửa chính công ty đấy."
Tôi: "Uhm."
Em ấy quay người lại và nói: "Tôi quay lại lớp học đây."
Tôi: "Uhm, gặp lại em sau nhé!"
Alex: "..."
Chào tạm biệt xong, em ấy đi ra khỏi khu quản lý và tôi cũng đi tới chỗ làm việc của mình rồi bắt đầu làm.
Một lát sau đã tới giờ nghỉ trưa.
Tôi: "Đúng lúc mới làm xong luôn, mệt quá đi.."
Tôi ngồi nghỉ ngơi xíu thì thấy Leon cũng mới làm xong rồi liền đứng dậy rồi đi ra khỏi khu quản lý.
Tôi: (Em ấy làm liên tục mà không nghỉ ngơi thì có ổn không vậy.. Mà thôi giờ mình phải đi gặp Alex chứ để em ấy chờ lâu vậy thì không được.)
Tôi đứng dậy rồi đi tới chỗ em ấy. Sau khi tới thì tôi thấy em ấy đang đứng dựa vào tường với trên tay đang cầm xem điện thoại, tôi tới gần và kêu gọi em ấy.
Tôi: "Alex!"
Em ấy nghe tiếng kêu và thấy tôi thì liền cất điện thoại rồi chờ tôi tới gần.
Tôi: "Em đợi chị lâu không?"
Alex: "..Không, tôi cũng mới đứng đợi được vài phút thôi.
Tôi: "Vậy chúng ta đi nhé?"
Alex: "À..ừm."
Chúng tôi vừa chuẩn bị bước ra cửa thì bỗng nhiên điện thoại của Alex liền reo lên tiếng thông báo khiến chúng tôi phải dừng chân lại.
Alex: "Xin lỗi chị, chờ tôi chút."
Tôi: "Uhm, không sao."
Em ấy lấy điện thoại ra xem và thở dài.
Tôi: "Sao thế?"
Alex: "Bên khu tập luyện đang cần tôi làm gì đó nên giờ tôi phải qua đó nhưng..."
Tôi: "Không sao đâu, bữa khác đi cũng được mà."
Alex: "..Hay là tôi đưa cái địa chỉ của quán đó cho chị rồi chị đến đó chờ trước đi, tôi sẽ làm nhanh xong rồi qua đó liền được không?"
Tôi: "Hmm... Cũng được."
Alex: "Tôi mượn điện thoại của chị được không?"
Tôi: "Uhm, được."
Tôi lấy điện thoại ra rồi đưa cho em ấy, em ấy cầm lấy và bấm cái gì đó trên màn hình.
Bấm xong, em ấy đưa điện thoại lại cho tôi và nói: "Đây, tôi đã định vị bản đồ trên điện thoại chị rồi đấy."
Tôi lấy lại điện thoại rồi xem thử.
Tôi: "Oke."
Alex: "Giờ tôi đi đây, tôi sẽ qua đó sau."
Tôi: "Uhm, chị sẽ chờ."
Nói xong, Alex liền đi qua khu tập luyện, tôi cũng bước ra khỏi cửa công ty và bắt đầu vừa đi vừa nhìn bản đồ mà em ấy đã định vị trên điện thoại tôi. Sau một lúc đi một vài chuyến xe thì có vẻ như gần tới rồi.
Tôi: "Hmm.. Để xem.. Hình như sắp tới rồi."
Trong lúc đang đi thì bỗng nhiên có đám đông người nào đó ở phía đường bên kia vừa chạy vừa la lên: "CHẠY ĐI!! NÓ TỚI RỒI!!"
Mọi người xung quanh nhìn và nghe thấy thì cũng liền hoảng loạn chạy đi.
Tôi: "Hm? 'Nó'?"
Nhiều người lao đầu vừa la hết hoảng sợ vừa chạy ngang qua tôi. Tôi đứng nhìn được một lúc thì tôi cảm thấy chuyện này giống như chuyện mà tôi đã gặp nhiều năm trước rồi.
Tôi: "Không lẽ.."
Nên thay vì tôi chạy theo đám đông thì tôi đi bộ tới gần chỗ đó. Trong lúc đang đi thì có vài người chạy liên tục đụng vào người tôi, có vẻ như họ đang hoảng sợ và sợ chết vậy nhưng riêng tôi thì không.. Vì có thứ mà tôi rất muốn nhìn thấy lại 'Nó'. Đi được một lúc thì tôi thấy có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu chỗ đó nhưng do còn đông người trước mặt tôi nên tôi không thể thấy hết xung quanh được, vì vậy tôi tiếp tục đi tới đó. Mọi người vừa chạy đi hết thì tôi đã đến nơi và thấy các tòa nhà đều bị đổ nát, những phương tiện giao thông đều dừng lại hết. Nhìn được một lúc thì tôi cảm nhận được hướng bên phải có thứ to lớn gì đó đang đứng, tôi quay sang nhìn thì đôi mắt tôi liền mở to lên.
Tôi: "!"
Trước mắt tôi là một con 'Monster' đang đứng nhìn xung quanh giữa đường.
Vậy chuyện 'khởi đầu' đó..
Tôi: "Là nó ư?"
Bỗng nhiên có một khung chắn xanh liền bao bọc hết xung quanh chỗ tôi.
Tôi: "!?"
Nó nhìn được một lúc thì có vẻ như nó đã thấy được cái gì đó nên nó từ từ đi tới chỗ đó. Tôi không biết nó đi đâu nên tôi quay sang nhìn hướng nó thì thấy một người phụ nữ đang nằm ngất tại đó.
Tôi vừa thấy người phụ nữ đó thì có một cậu bé liền chạy lao vào nhưng bị những người cảnh sát ngăn lại.
Cảnh sát: "Này nhóc! Nơi này đang nguy hiểm! Không được vào!"
Cậu bé vừa vung vẩy vừa la lên: "MẸ CHÁU VẪN CÒN ĐANG Ở BÊN TRONG!! CHÁU XIN CÁC CHÚ HÃY CỨU MẸ CHÁU!!"
Cảnh sát: "Tụi chú không thể làm vậy được. Nếu mở khung chắn ra thì sẽ rất nguy hiểm, bây giờ chúng ta phải chờ bên đội Sware tới thôi."
Cậu bé: "CÁC CHÚ ĐỢI ĐẾN CHỪNG NÀO BAO GIỜ?! NẾU KHÔNG KỊP THÌ MẸ CHÁU SẼ.."
Cảnh sát: "Phiền nhóc vui lòng không quấy rối."
Cậu bé: "CÁC CHÚ CÓ PHẢI LÀ CẢNH SÁT KHÔNG VẬY?!"
Cậu bé liền vùng vẫy lại.
Cảnh sát: "Này!"
Cậu bé: "MẸ ƠI!!"
Comments (0)
See all