Ôm xong, tôi lấy đôi bàn tay sờ vào má em ấy và hỏi: "Em có sao không?"
Em ấy nhìn bàn tay của tôi một lúc và nói: "Dạ không ạ..nhưng..tay của anh.."
Tôi: *Cười nhẹ* "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu."
Nói xong, tôi liền nghiêm túc và nói với giọng có chút giận dữ: "Mà sao em lại bỏ đi vậy hả Anna? Em có biết làm anh lo lắng lắm không hả?!"
Anna: "Dạ em biết..nhưng có con bướm kia đẹp quá nên em..muốn chạy bắt nó thôi.."
Tôi: "Anh biết là em rất thích nhưng em phải biết là mình đang ở rừng chứ, nếu lỡ như anh mà không đến cứu em kịp thì sao?"
Anna: "Em..xin lỗi.."
Tôi dịu xuống lại rồi ôm em ấy lại và nói: "Bỏ qua chuyện đó đi..em không có bị gì là anh mừng rồi."
Nghe vậy, em ấy lấy hai tay ôm tôi lại, ôm được một lúc thì chúng tôi thả ra và em ấy liền nói: "Khoan đã! Chờ em chút."
Em ấy nhắm mắt lại rồi cố gắng tái tạo lại đồ vật gì đó, có vẻ như em ấy bắt đầu có biểu hiện mệt và khó chịu.
Tôi lo lắng và hỏi: "Có được không? Không thì dừng lại đi."
Anna vừa khó chịu trong người vừa nói: "Không..sao..em làm được.."
Sau một lúc nỗ lực thì em ấy đã tái tạo ra được một thứ đó là chiếc khăn vải ướt và đưa nó cho tôi rồi nói: "Anh cầm lấy cái này rồi lau hết vết máu trên tay anh đi."
Tôi bất ngờ, mở nụ cười nhẹ và đưa bàn tay lên xoa đầu em ấy rồi nói: "Cảm ơn em nhé."
Tôi lấy khăn từ tay em ấy và lau chùi hết các vết máu trên đôi tay tôi, sau một lúc lau thì cả hai tay tôi đều đã sạch sẽ hết rồi tôi cất khăn vào túi quần.
Anna thấy vậy thì hỏi: "Sao anh không vứt đi mà lại cất vào túi chi ạ?"
Tôi: "Anh đem về nhà rửa lại để dùng tiếp."
Anna: "Chiếc khăn đó bị dơ lắm rồi, với lại nó có gì đâu mà anh giữ vậy?"
Tôi: "Đúng là nó dơ và cũng không có quý hiếm gì nhưng đây là thứ mà em đã tự tay tái tạo lại nên anh rất quý trọng nó."
Em ấy nghe tôi nói vậy thì vui lên và mở nụ cười rồi nói: "Nghe anh nói vậy, em vui lắm!"
Tôi cười nhẹ rồi đứng dậy và nói: "Thôi, giờ mình quay lại lấy túi thảo dược rồi về nào, chứ đi lâu quá thì thế nào cha mẹ sẽ lo lắng cho mà coi."
Anna: "Dạ."
Anna vừa đứng dậy được chút thì bỗng nhiên em ấy đau đớn và ngã xuống.
Anna: "Ui da!!"
Tôi liền lại gần rồi cúi người xuống và hỏi: "Em sao vậy!?"
Anna: "Chân em..."
Tôi nhìn xem xung quanh thì có thấy mắt cá chân trái của em ấy đang bị bầm tím.
Tôi thử cầm bàn chân lên xem thì em ấy lại kêu đau: "Ui da!..nhẹ thôi anh.."
Tôi: "Hmm...để anh thử xem có được không nha."
Tôi giơ đưa bàn tay về phía bàn chân em ấy và đọc tên kỹ năng lên: "Chữa lành!"
Đọc xong, có một vòng phép màu xanh lá xuất hiện trước bàn tay tôi rồi xoay vòng liên tục và bắt đầu chữa lành.
Do tôi sử dụng sức mạnh còn quá yếu nên tôi nhanh dần mất sức và vòng phép chuẩn bị biến mất đi. Chữa được một lúc, tôi liền dừng lại rồi thở liên tục rồi nhìn thì vết bầm trên mắt cá chân của em ấy cũng đỡ đi nhưng vẫn còn hơi tím.
Tôi đứng dậy và nói: "Em thử đứng lên xem có đỡ không?"
Em ấy thử đứng lên rồi đứng vững được một lúc thì cơn đau lại nhức khiến em ấy bị mất trớn và ngã người phía trước. Tôi nhanh tiến tới và dùng thân mình để em ấy dựa vào để không bị ngã xuống đất.
Tôi: "Vẫn không được hả?"
Anna: "..Uhm."
Tôi: "Coi bộ..hơi nặng rồi đây."
Tôi lấy hai tay để lên vai em ấy rồi đỡ đứng thẳng lên và nói: "Em đứng yên đây."
Tôi quay người lại rồi cúi xuống rồi nói: "Leo lên lưng anh đi, anh cõng cho."
Anna: "Nhưng mà..em sợ leo lên làm anh bị nặng đấy."
Tôi: "Không sao đâu, cứ lên đi."
Anna: "Vậy em lên đấy nha."
Em ấy nhẹ nhàng đi tới rồi đặt tay lên vai tôi và bắt đầu leo lên lưng tôi, mới đầu có vẻ hơi khó khăn nhưng em ấy vẫn leo lên được.
Anna: "Dạ rồi."
Tôi: "Được rồi, giờ lên nào!"
Tôi từ từ đứng lên nhưng do chưa có cái thế nên tôi phải dùng hết sức để đưa lên, sau khi dùng hết sức thì tôi đã đứng lên được rồi.
Tôi thở phào một hơi và nói: "Công nhận em nặng thật."
Anna: "Mồ! Anh hai này!!"
Anna liền gõ vài cái vào vai tôi, tôi cười nhẹ và nói: "Ui da ui da, em đánh nữa là anh với em bị té đấy."
Em ấy nghe vậy thì dừng tay lại rồi ngoan ngoãn ngồi yên trên lưng tôi, tôi cười nhẹ rồi chỉnh lại tư thế cõng và chuẩn bị đi.
Tôi: "Anh đi đấy nhé."
Tôi bắt đầu đưa đi, đi được một lúc thì Anna đưa mặt ra kế tôi với vẻ mặt hơi sợ thứ gì đó và kêu: "Anh hai ơi."
Tôi: "Hm?"
Anna: "Không biết..đi về với bộ dạng này thì mẹ có nổi giận không nữa."
Tôi suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ và trả lời: "Có đấy."
Anna: "Hả?! Sao anh biết?"
Tôi: "Em biết tính mẹ mà, khi mẹ mà nổi giận lên là chỉ biết ngồi quỳ xuống nghe bị mắng suốt 30 phút, còn cha thì chắc chắn sẽ lo lắng và quan tâm thôi.
Em ấy nghe vậy thì hơi run người và nói: "Nghe anh nói vậy, làm em không muốn về nhà luôn."
Tôi: "Nhưng mà sau đó, mẹ sẽ dịu dàng lại và rất lo lắng cho em lắm đấy."
Anna: "Anh nói cũng đúng."
Em ấy ngồi im lặng được một lúc thì bỗng nhiên vui cười lên và tiếp tục nói: "Anh hai à! Mốt có đi nhặt thảo dược nữa thì cho em đi cùng nữa nha!"
Nghe em ấy nói vậy thì tôi bất ngờ và nói: "Trời..cái con bé này, bị như vậy mà còn muốn đi nữa hả?"
Anna liền đưa mặt sát gần với biểu cảm dễ thương và xin tôi: "Điii mà anh hai! Điii! Anh mà không cho em đi nữa là em sẽ khóc đấy!"
Nghe em ấy liên tục xin vậy thì tôi đành cười nhẹ và nói: "Rồi rồi tôi biết rồi, cô nương."
Anna: "Yay!!"
2 ngày sau vụ việc đó thì đúng như tôi với Anna nghĩ, khi thấy bộ dạng đó của em ấy thì hai người đều hốt hoảng chạy tới lo lắng cho chúng tôi và kể từ đó, mỗi lần muốn đi vào rừng là phải có cha hoặc mẹ đi cùng nên khiến chúng tôi ít khi đi rồi. Vào lúc buổi trưa, cả 4 người chúng tôi đều luyện tập ở ngoài sân nhà, tôi với cha đang đấu kiếm gỗ với nhau, còn mẹ tôi thì đang ngồi dạy cho Anna vài thứ liên quan tới phép thuật.
Trong lúc tôi đang ở thế phòng thủ để chặn những đòn chém của cha tôi thì ông ấy liền nhắc: "Đừng có chặn đòn quài chứ, Akuya! Con phải tìm cách tiến lên đánh nào!"
Tôi: "Con biết! Nhưng mà cha cứ đánh ép con như vậy thì sao con dám lên được."
Cha: "Thế con có muốn đối thủ liên tục ra đòn tấn công như cha và rồi bị thua trong trận đấu không hả?"
Tôi vừa đỡ đòn vừa suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "..Dạ không ạ."
Cha: "Vậy làm thử cho cha xem nào."
Tôi nghe vậy thì quyết định đỡ đòn cho đến khi tới thời điểm thích hợp để phản đòn lại, tôi đỡ được vài đòn rồi ông ấy chuẩn bị ra thêm một đòn nữa thì tôi lập tức cầm chắc thanh kiếm lại và phản đòn mạnh khiến kiếm của cha tôi bị hất ra.
Tôi: (Cơ hội đây rồi!!)
Tôi liền tiến lên và liên tục ra đòn chém về phía cha tôi, nhưng những đòn đó đều bị ông ấy né một cách dễ dàng mà không dính vết thương nào.
Tôi: (Chết tiệt..các đòn chém của mình đều bị ông ấy né hết, giờ đành phải dùng cách này thôi!)
Tôi ra thêm một đòn về phía cổ của cha tôi, ông ấy thấy vậy thì cũng né nhưng tôi liền dừng tay giữa chừng lại và nhanh cầm ngược tay lên thanh kiếm rồi chém từ dưới lên trên.
Tôi nghĩ là thành công rồi nhưng ông ấy vẫn né được đòn đó của tôi, ông ấy bất ngờ và nói: "Không tệ..nhưng con còn quá chậm đấy."
Ông ấy liền bước tiến tới và hất kiếm mạnh lên khiến kiếm của tôi bị rớt ra khỏi tay tôi.
Tôi: "!!!"
Tôi nhìn xuống dưới thì thấy thanh kiếm của cha tôi đang chĩa sẵn vào cổ tôi, cả hai chúng tôi đứng yên được vài giây thì ông ấy hạ kiếm xuống rồi cười nhẹ và nói: "Được rồi tới đây thôi, con nghỉ ngơi đi rồi chút chúng ta tập tiếp."
Tôi: "Vâng."
Nói xong, ông ấy cất thanh kiếm gỗ rồi đi tới chỗ Anna, còn tôi thì nằm ngã xuống đống cỏ để nghỉ ngơi và nhìn thẳng lên bầu trời xanh.
Tôi: *Thở dài* (Công nhận luyện tập chiến đấu mệt thật..)
Tôi nằm ngắm nhìn bầu trời được vài phút thì bỗng nhiên Anna liền chạy tới và kêu tôi: "Anh hai!!"
Tôi: "Hm?"
Anna: "Anh xem em biểu diễn nè!"
Em ấy nhắm mắt lại rồi dùng kỹ năng hết sức để tái tạo thứ gì đó, sau một lúc cố gắng thì em ấy đã tái tạo ra được một con dao găm gỗ rồi đưa cho tôi xem và hô lên: "Tada!!"
Tôi bất ngờ rồi cười và nói: "Wao! Em tái tạo được tới thứ này luôn rồi à."
Anna mở nụ cười ngộ nghĩnh và nói: "Thấy em giỏi không nè?"
Cha tôi nghe thấy vậy cũng cười lên và nói: "Cái con bé này, mới làm được tới đó mà như vậy rồi."
Mẹ tôi cười nhẹ rồi nói với ông ấy: "Nãy giờ con bé cũng đã cố gắng luyện tập với em rồi."
Tôi đặt tay lên rồi xoa đầu em ấy và khen: "Em giỏi lắm đó Anna!"
Anna: "Hihi! Anh quá khen!"
Đến cả em gái tôi còn hơn tôi nữa, bản thân tôi là anh trai của em ấy, tôi muốn cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để sau này có thể bảo vệ gia đình và em ấy được nên tôi liền cầm lại thanh kiếm rồi đứng dậy.
Tôi: "Anna, em đi tới chỗ mẹ nha, đến giờ anh tiếp tục luyện tập với cha rồi."
Anna: "Dạ!"
Em ấy nhanh đi tới chỗ mẹ tôi rồi đứng nhìn tôi.
Tôi nhìn về phía cha tôi và kêu lên: "Cha! Chúng ta tiếp tục nào!"
Ông ấy bất ngờ và hỏi: "Mới nghỉ ngơi được vài phút thôi mà, sao hôm nay con hứng khởi vậy?"
Tôi: "Chỉ là bỗng nhiên hôm nay con muốn luyện tập với cha quá thôi ạ."
Nghe tôi nói vậy, cha tôi cười nhẹ và nói: "Vậy à, nếu con muốn vậy thì cha sẵn lòng."
Tôi liền vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, ông ấy cầm lại thanh kiếm, đi tới đứng đối diện chỗ tôi rồi cũng vào tư thế đó và hỏi: "Con sẵn sàng chưa Akuya?"
Tôi cầm chắc thanh kiếm lại rồi trả lời: "Con sẵn sàng!"
Cha: "Vậy thì..bắt đầu nào."

Comments (0)
See all