Ba ngày sau, đơn vị nhận lệnh tiếp cận khu làng ven sông bị nghi có địch ẩn nấp. Trinh sát báo cáo vùng này từng là hậu cứ cũ của quân Mỹ, nhưng hiện tại gần như bỏ hoang.
Chiều hôm đó, trong lúc rà đường, một lính phía trước vướng mìn. Cả đội phải dạt ra, tìm đường khác. Người bị thương được sơ cứu, nhưng do thiếu thuốc, phải gọi quân y đến hỗ trợ.
Và người đến... lại là Ngọc Minh Uyên.
Minh Uy không nói được cảm giác trong mình khi thấy người ấy bước xuống xe quân y nhỏ, tay ôm túi thuốc, chân giẫm lên bùn đất mà mặt vẫn không đổi sắc.
— Đơn vị cậu làm ăn kiểu gì thế? Đường này rõ có biển cảnh báo. — Minh Uyên nói khi xem vết thương của người lính bị nổ mìn.
— Chúng tôi là lính trinh sát, không phải y tá. — Minh Uy đáp, mặt hơi cau lại.
— Trinh sát mà không phân biệt được địa hình, khác gì đi bộ đội cho vui?
— Còn bác sĩ mà không biết chiến trường là nơi người ta chết, chứ không ai rảnh cãi vã.
Không khí căng lên trong vài giây. Những người xung quanh dừng tay, nhìn cả hai. Nhưng Minh Uyên không tỏ ra tức giận. Anh chỉ lặng lẽ băng bó cho người bị thương, rồi quay sang Minh Uy:
— Tôi không cãi. Tôi chỉ không muốn băng bó cho những người chết vì bất cẩn.
Nói rồi, anh đứng dậy, phủi tay, quay về xe. Nhưng khi bước ngang qua Minh Uy, anh dừng lại một chút.
— Cái hộp hôm trước, tôi vẫn giữ.
Minh Uy ngẩng lên. Ánh mắt hai người gặp nhau trong thoáng chốc. Không ai nói gì nữa.
Nhưng điều gì đó đã thay đổi.
Đêm hôm đó, Minh Uy nằm ngửa trên võng, mắt mở thao láo. Mưa rừng đã bắt đầu rơi lại, từng giọt gõ lên tấm bạt trên đầu như nhịp trống giục thầm.
Anh không thể ngừng nghĩ về câu nói kia: “Tôi chỉ không muốn băng bó cho những người chết vì bất cẩn.”
Không phải lời châm chọc. Là lời nhắc. Là... lo lắng?
Lần đầu tiên, anh thấy có ai đó nhớ một chi tiết nhỏ về mình – cái hộp sắt cũ. Và lần đầu tiên, anh bắt đầu nhớ tên một người rõ ràng đến vậy: Ngọc Minh Uyên.
Tên anh ta nhẹ nhàng, như một khúc ca giữa rừng đạn. Và cũng khó hiểu, như một câu đố chẳng ai muốn giải giữa đời sống – nơi người ta chỉ nghĩ đến sống hoặc chết.
Trường Minh Uy quay sang một bên, úp mặt vào tay áo.
Số chương: 30
Độ dài mỗi chương: ~1.500 chữ
Thể loại: Nam × nam, tâm lý, chữa lành, chiến tranh, lịch sử (có yếu tố thật)
Bối cảnh gợi ý:
Thời chiến Việt Nam (giai đoạn chống Mỹ, khoảng 1965–1975)
Lính lục quân là người trực tiếp ra trận
Bác sĩ quân y thuộc lực lượng hậu cần, có thể theo đơn vị vào chiến trường
Tông truyện: cảm động, thực tế, có chiều sâu lịch sử & tâm lý
Comments (0)
See all