Chiến tranh không giống bất cứ thứ gì Minh Uy từng tưởng tượng. Nó không chỉ là tiếng súng, tiếng la hét, mà còn là mùi máu tươi, mùi mồ hôi hoà quyện trong đất ẩm, là cảm giác bùn đất ngậm máu dính chặt vào da thịt, là cái lạnh thấu xương dù nhiệt độ ngoài kia vẫn đang ngột ngạt.
Anh và đơn vị vừa vượt qua một vùng đất hoang tàn, nơi những cây cối cháy xém thành những bộ xương đen. Tiếng đạn vẫn liên tục nổ, từng chớp sáng lóe lên trong đêm tối như những cái lưỡi dao cắt vào tâm hồn mỗi người lính. Minh Uy cúi thấp người, bước chân dồn dập qua từng ụ đất, từng xác đồng đội chưa kịp nhắm mắt.
Bên cạnh anh, Ngọc Minh Uyên đang chăm sóc cho một người lính bị thương nặng. Áo blouse trắng giờ lem luốc vết máu, tay anh nhanh nhẹn quấn băng, lau vết máu trên mặt người bệnh. Ánh mắt Minh Uyên sắc lạnh nhưng thấm đẫm một sự dịu dàng hiếm thấy trong vùng chiến sự tàn khốc này.
“Cố gắng nhé, cậu sẽ ổn thôi,” giọng anh vang lên như một lời thề trong tiếng súng rít qua từng đợt gió.
Minh Uy nhìn Ngọc Minh Uyên, thấy trong ánh mắt đó một nỗi cô đơn sâu thẳm và cả khát vọng sống mãnh liệt. Chính người bác sĩ ấy, giữa biển lửa đạn, đã trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho anh.
Tiếng pháo kích càng lúc càng dồn dập, mặt đất rung lên theo từng đợt nổ. Mưa bắt đầu rơi, từng giọt lạnh ngắt phủ lên mọi vật, làm mọi thứ trông ảm đạm hơn bao giờ hết. Minh Uy biết mình phải tiếp tục, không được phép chùn bước dù một phần cơ thể đã mỏi nhừ vì kiệt sức.
Một tiếng hét thất thanh vang lên, Minh Uy lập tức quay lại, thấy một người lính gục xuống giữa đường. Anh lao tới, đỡ lấy người ấy, cảm nhận vết thương đang chảy máu ra sao. Ngọc Minh Uyên cũng kịp đến, làm việc như một thiên thần cứu rỗi giữa địa ngục chiến tranh.
Mọi thứ xảy ra nhanh chóng đến mức Minh Uy không thể nghĩ ngợi nhiều. Máu đổ xuống hòa cùng mưa lạnh, bùn đất nhão nhoét bám lấy chân họ. Tiếng khóc, tiếng rên rỉ pha lẫn tiếng súng nổ vang rền như một bản giao hưởng kinh hoàng.
Minh Uy cảm nhận tim mình thắt lại khi nhìn vào đôi mắt người đồng đội đang dần mờ đi. Anh thấy rõ sự mong manh của sự sống, cảm nhận sâu sắc nỗi đau và sự sợ hãi của một con người đang đứng trên bờ vực tử thần.
Ngọc Minh Uyên đặt bàn tay lên vai Minh Uy, ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát – một khoảnh khắc yên bình giữa cơn bão lửa. Không lời nào được nói ra, nhưng cả hai đều hiểu, giữa chiến tranh tàn khốc, họ đã tìm thấy nhau – một điểm tựa để không gục ngã.
Chiến tranh sẽ tiếp tục cướp đi nhiều thứ, nhưng tình người, tình đồng đội, và tình yêu cũng sẽ được gieo mầm, dù ở nơi khốc liệt nhất.
Số chương: 30
Độ dài mỗi chương: ~1.500 chữ
Thể loại: Nam × nam, tâm lý, chữa lành, chiến tranh, lịch sử (có yếu tố thật)
Bối cảnh gợi ý:
Thời chiến Việt Nam (giai đoạn chống Mỹ, khoảng 1965–1975)
Lính lục quân là người trực tiếp ra trận
Bác sĩ quân y thuộc lực lượng hậu cần, có thể theo đơn vị vào chiến trường
Tông truyện: cảm động, thực tế, có chiều sâu lịch sử & tâm lý
Comments (0)
See all