Please note that Tapas no longer supports Internet Explorer.
We recommend upgrading to the latest Microsoft Edge, Google Chrome, or Firefox.
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
Publish
Home
Comics
Novels
Community
Mature
More
Help Discord Forums Newsfeed Contact Merch Shop
__anonymous__
__anonymous__
0
  • Publish
  • Ink shop
  • Redeem code
  • Settings
  • Log out

Mảnh Hồn Quân Y

Chương 6 – Mùi thuốc súng trong giấc mơ

Chương 6 – Mùi thuốc súng trong giấc mơ

May 21, 2025

“Người ta không chết vì súng đạn. Người ta chết vì ký ức không lành.”

Bầu trời hôm nay không có nắng. Không mưa, cũng chẳng có tiếng chim. Chỉ có gió – thứ gió hanh khô của rừng già pha mùi thuốc súng và mồ hôi người.

Trường Minh Uy vừa trở về từ tuyến phòng thủ số 3. Họ chỉ còn năm người sống sót. Bốn người chết trong trận càn sáng sớm, người cuối cùng gục trong tay anh khi trời vừa đứng bóng.

Tay anh vẫn còn vết máu đã khô cứng. Móng tay gãy đôi. Giày rách gót. Nhưng lưng vẫn thẳng. Mắt vẫn nhìn về phía trước – ánh nhìn của một người chưa cho phép mình gục ngã.

Khi anh bước vào khu lều trạm y tế, Ngọc Minh Uyên đang băng bó cho một thương binh cụt tay. Khuôn mặt anh bình thản nhưng đôi mắt đỏ ngầu. Anh không khóc. Đã quen rồi. Mỗi cái chết bây giờ chỉ là một dấu gạch ngang trong nhật ký y tá.

Minh Uy không nói gì. Anh chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Uyên khâu những mũi chỉ cuối cùng. Ánh đèn dầu mờ nhạt hắt lên vầng trán đẫm mồ hôi của vị bác sĩ, khiến khuôn mặt anh như sáng lên trong đêm tàn lụi.

Sau khi băng bó xong, Uyên lặng lẽ bước ra sau lán. Anh ngồi xuống một gốc cây mục, hai bàn tay dính máu đặt lên đầu gối. Đó là lúc anh rơi vào trạng thái mệt mỏi mà chỉ những người từng sống giữa ranh giới của sự sống và cái chết mới hiểu.

Minh Uy lặng lẽ đi theo sau. Anh ngồi xuống bên cạnh, không hỏi gì. Một lúc sau, Uyên lên tiếng:

“Cậu còn nhớ gương mặt họ không?”

“Có. Rất rõ.” – Minh Uy đáp.

“Vậy cậu còn nhớ giấc mơ mình từng có không? Trước khi đặt chân vào chiến trường?”

Minh Uy im lặng. Gió thổi qua rừng làm lá khô rơi lả tả. Một con dế gáy đâu đó, lạc lõng.

“Ngày trước tôi muốn mở một phòng khám nhỏ ở quê. Treo bảng tên đơn giản thôi: ‘Minh Uyên – Y sĩ thôn quê’. Không lớn lao gì. Chỉ cần mỗi ngày cứu vài người, chữa vài cơn cảm, một bữa cơm với mẹ, một ấm trà mỗi sáng…”

Uyên cười nhạt, rồi cúi đầu. “Giờ thì… tôi chỉ biết giữ lại từng mảnh hồn của họ trước khi họ rơi rụng. Nhưng giữ bao nhiêu cũng không đủ.”

Minh Uy bất ngờ đặt tay lên vai anh. Một cái siết nhẹ, không lời.

“Cậu có thể gục. Nhưng đừng bỏ cuộc.” – giọng Minh Uy khàn, trầm như đất.

Uyên ngước mắt nhìn anh. Giữa họ là chiến tranh, là máu, là xác người, là khói đen. Nhưng cũng có một điều gì đó đang bắt đầu chảy ngược – như mạch sống trong tim.

Tối đó, trời đổ mưa. Trận mưa đầu mùa, lạnh thấu lưng và đậm mùi đất ướt.

Lều rách. Gió luồn qua khe vải làm đèn dầu chập chờn. Minh Uy rút tấm áo khoác đưa cho Uyên.

“Cậu mặc đi. Tôi quen gió rồi.”

“Không cần. Cậu vừa từ chiến tuyến về, người vẫn còn sốt nhẹ.”

“Lệnh bác sĩ tôi không nghe. Lệnh đồng đội thì phải chấp hành.”

Uyên bật cười, lần đầu tiên trong nhiều ngày. Tiếng cười của anh vang trong lều nhỏ, giữa tiếng mưa rơi rả rích như một bản nhạc buồn.

“Cậu biết không, có đôi khi tôi nghĩ… nếu chiến tranh không xảy ra, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”

Minh Uy trầm ngâm. “Có thể ở chợ quê. Tôi đang đi mua dao mổ heo, còn cậu mua băng cá nhân.”

“Còn nếu ở thành phố?”

“Cậu cấp cứu tôi vì tôi say nắng.” – Minh Uy nhìn Uyên, ánh mắt như nửa đùa nửa thật.

Uyên không trả lời. Nhưng ánh mắt anh đã mềm đi.

Đêm đó, Minh Uy mơ. Trong mơ, anh thấy mình quay lại tuổi mười tám, chạy trên cánh đồng đầy hoa cỏ, phía xa là một ngôi nhà mái lá với cửa sổ gỗ hé mở. Có một người đang ngồi bên trong, mặc áo blouse trắng, tay cầm ống nghe.

“Anh đến trễ rồi, bệnh nhân chờ khám.” – giọng người đó nói, vang như tiếng chuông chùa.

Minh Uy bước vào, nhưng rồi tất cả tan biến. Máu bắn đầy mặt kính. Tiếng đạn rít lên. Anh choàng tỉnh.

Ngoài kia, tiếng còi báo động vang lên. Một cuộc tấn công bất ngờ.

Uyên chạy tới lều, giật rèm: “Minh Uy! Tuyến trên bị đánh! Họ cần quân y hỗ trợ!

Minh Uy nắm lấy súng, mắt anh lại rắn lại. Không còn là kẻ vừa mơ thấy đồng cỏ. Anh đã quay lại làm người lính.
lienta685
Zerney Higzen

Creator

Comments (0)

See all
Add a comment

Recommendation for you

  • Secunda

    Recommendation

    Secunda

    Romance Fantasy 43.2k likes

  • Silence | book 2

    Recommendation

    Silence | book 2

    LGBTQ+ 32.3k likes

  • What Makes a Monster

    Recommendation

    What Makes a Monster

    BL 75.3k likes

  • Silence | book 1

    Recommendation

    Silence | book 1

    LGBTQ+ 27.2k likes

  • Blood Moon

    Recommendation

    Blood Moon

    BL 47.6k likes

  • Earthwitch (The Voidgod Ascendency Book 1)

    Recommendation

    Earthwitch (The Voidgod Ascendency Book 1)

    Fantasy 2.9k likes

  • feeling lucky

    Feeling lucky

    Random series you may like

Mảnh Hồn Quân Y
Mảnh Hồn Quân Y

496 views1 subscriber

Số chương: 30
Độ dài mỗi chương: ~1.500 chữ
Thể loại: Nam × nam, tâm lý, chữa lành, chiến tranh, lịch sử (có yếu tố thật)
Bối cảnh gợi ý:
Thời chiến Việt Nam (giai đoạn chống Mỹ, khoảng 1965–1975)
Lính lục quân là người trực tiếp ra trận
Bác sĩ quân y thuộc lực lượng hậu cần, có thể theo đơn vị vào chiến trường
Tông truyện: cảm động, thực tế, có chiều sâu lịch sử & tâm lý
Subscribe

30 episodes

Chương 6 – Mùi thuốc súng trong giấc mơ

Chương 6 – Mùi thuốc súng trong giấc mơ

22 views 0 likes 0 comments


Style
More
Like
List
Comment

Prev
Next

Full
Exit
0
0
Prev
Next