Ngọc Bích Xuyên bước qua ngưỡng cửa sắt đã rỉ sét, đôi mắt đen sâu thẳm liếc nhìn một lượt không gian đầy bụi mốc trước mặt. Từng bước chân của cậu như lướt đi chứ không phải đặt thật xuống mặt sàn đầy vết nứt. Không gian ngột ngạt, ẩm mốc, không khí như đông đặc lại bởi sự hiện diện của những thứ vô hình.
Cố Thanh Trầm theo sau, tay đặt lên khẩu súng ngắn giấu trong áo khoác – không phải vì sợ người sống, mà là vì những điều không thể đoán trước. Với người khác, nơi này chỉ là một ngôi nhà bỏ hoang đầy kỷ niệm rêu mốc. Nhưng với anh, từng mảng tường thấm nước, từng giọt mưa rơi lên mái tôn đều mang theo tiếng thì thầm của thứ gì đó từ phía bên kia thế giới.
“Cậu nói có ba linh hồn kẹt lại ở đây?” – Cố Thanh Trầm phá vỡ im lặng.
Bích Xuyên dừng bước. Giọng cậu không to, nhưng rõ ràng từng chữ:
– “Một bé gái… bị sát hại cách đây ba năm. Một người đàn bà điên… có lẽ là mẹ của đứa bé. Và cuối cùng, một bóng đen – không rõ hình dáng… nhưng nó là thủ phạm.”
Cậu quay đầu nhìn anh, ánh mắt tối lại:
– “Vấn đề là… bé gái đang bị giữ lại. Nó không thể rời đi.”
Cố Thanh Trầm cau mày. Anh từng nghe về vụ án một bé gái mất tích tại căn nhà này ba năm trước. Nhưng hồ sơ đã khép lại với kết luận: “Rời khỏi nhà, chết đuối do tai nạn.” Không có xác, không có tang chứng, chỉ là sự đoán định của cảnh sát khi không thể tìm ra thêm dấu vết nào.
“Dẫn đường đi,” anh nói, mắt âm dương đang ánh lên vệt sáng bạc nhạt.
Tầng hai – Căn phòng khóa kín
Căn phòng cuối hành lang tầng hai có cửa gỗ màu nâu sậm, phủ bụi dày. Bích Xuyên không mở cửa. Cậu áp tay vào mặt gỗ, nhắm mắt lại. Không khí đột ngột lạnh đi. Từ phía sau cánh cửa, vang lên tiếng cười trẻ con—cao vút, ngắn, và rợn người.
Một luồng gió lạnh thổi qua hành lang, dấy lên mùi ẩm mốc xen mùi máu tanh nồng nặc.
Cố Thanh Trầm nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Đôi mắt trái bạc phát sáng. Trong tầm nhìn âm dương, anh thấy một bé gái khoảng bảy tuổi đang ngồi co ro trong góc phòng, tay ôm lấy một con gấu nhồi bông đã rách. Trên cổ tay nhỏ là vết bầm tím, máu khô đóng lại thành từng lớp. Gương mặt đứa trẻ vô hồn, nhưng ánh mắt lại ngập đầy sợ hãi.
Một bóng đen khác đứng phía sau con bé, chỉ cách chừng một bước chân. Không hình thù rõ ràng – nó như một mảng khói đen dày đặc đang bao phủ căn phòng.
“Cái đó…” – Cố Thanh Trầm thì thầm.
Bích Xuyên mở mắt, bàn tay rút ra một tờ bùa mực đen, dán ngay giữa cửa. Cậu lẩm bẩm câu chú cổ bằng âm điệu lạ lùng—không phải tiếng Hán, không phải bất kỳ ngôn ngữ hiện đại nào.
Đột nhiên, cánh cửa bật mở.
Không có gió. Không có ai đụng vào. Nó tự mở ra.
Cả hai bước vào.
Bên trong – Căn phòng bị mắc kẹt giữa hai thế giới
Không gian lạnh lẽo. Tường ẩm mốc bị cào xé như bởi móng vuốt. Căn phòng nhỏ không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường gỗ cũ, vải trải giường rách nát, vương vãi dấu máu khô từ lâu.
Đứa bé vẫn ngồi đó – rõ ràng hơn bao giờ hết trong mắt âm dương của Cố Thanh Trầm.
“Cháu tên gì?” – Anh cúi xuống, hỏi bằng giọng dịu dàng.
Không đáp lại.
Nhưng trong tâm trí, một giọng nói trẻ con vang lên:
"Cháu là Tiểu Lâm... chú ơi... chú cứu mẹ cháu..."
Ngay lúc ấy, bức tường phía sau lung lay – không, đó không phải bức tường. Là bóng đen đang chuyển động, như một cơ thể có hơi thở.
Nó lao đến.
Một cơn gió lạnh quét qua, đồ đạc bay loạn xạ. Cánh cửa đóng sập. Bùa trên cửa bốc cháy.
Ngọc Bích Xuyên bước lên trước, vẽ một vòng tròn bằng than đen rút từ túi áo. Trong nháy mắt, linh khí xung quanh hội tụ. Bàn tay cậu kết ấn, một chuỗi chữ cổ phát sáng trên không trung.
Bóng đen gào lên.
Cố Thanh Trầm rút súng – viên đạn đặc biệt được chế từ tro của cây “mắt quỷ” do gia tộc truyền lại. Anh bắn thẳng vào tâm đen đang giãy giụa. Một tiếng nổ sắc lạnh vang lên. Bóng đen vỡ vụn thành mảnh khói, cuộn xoáy rồi tan biến trong không trung.
Không khí dịu lại.
Căn phòng trở về trạng thái im ắng. Đứa bé nhìn anh, mỉm cười. Một nụ cười thanh thản.
“Cảm ơn chú…” – tiếng thì thầm vang lên lần nữa.
Rồi con bé biến mất, để lại con gấu nhồi bông cũ dưới đất.
Trở ra – Trời đã tạnh mưa
Cố Thanh Trầm và Ngọc Bích Xuyên đứng ngoài hiên. Bầu trời đã thôi đổ nước, chỉ còn những giọt mưa vương lại trên mái ngói cũ kỹ.
“Cái bóng đen đó là gì?” – Cố Thanh Trầm hỏi.
Bích Xuyên cúi xuống nhặt con gấu, khẽ vuốt nó như thể đang an ủi linh hồn vừa tan biến.
– “Một thứ tà khí được tạo ra từ hận thù… Có ai đó đã nhốt linh hồn con bé ở đây suốt ba năm. Và kẻ đó—có thể vẫn đang sống.”
Cố Thanh Trầm im lặng.
Một vụ án đã khép lại ba năm trước. Nhưng sự thật vừa chỉ mới bắt đầu hé lộ.
“Cậu biết thứ đó là ai không?”
Ngọc Bích Xuyên ngẩng đầu. Đôi mắt cậu nhìn về phía xa xăm, nơi thành phố hiện đại vẫn rực sáng đèn.
– “Tôi không biết… Nhưng có thứ gì đó đang gọi tôi đến từ phía Nam.”
– “Và nó… có liên quan đến cái chết của tôi.”
Đêm đó, trong mộng, Cố Thanh Trầm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Anh thấy mình đứng trong một trận chiến lửa – máu tràn khắp nơi, và có ai đó gọi tên mình bằng giọng khản đặc: “Thanh Trầm… quay lại…”
…Một bóng người mặc y phục cổ đại, tay cầm chuỗi ngọc tím, đứng trong khói lửa mà nhìn anh—giống hệt Ngọc Bích Xuyên.

Comments (0)
See all