Trong một đêm không trăng, thành phố bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc đến mức ánh đèn đường cũng không thể xuyên qua được. Ánh sáng đèn xe quét lên lớp hơi nước lơ lửng như vết cắt trên một thân thể đang rỉ máu. Đêm nay, Cố Thanh Trầm cảm nhận rõ hơn bao giờ hết — có điều gì đó rất sai đang tiến lại gần.
Cậu đứng trước cánh cửa căn nhà nơi nạn nhân mới nhất được phát hiện. Một cái chết bất thường, không có dấu vết xâm nhập, không có thương tích rõ ràng. Nhưng trên trán nạn nhân lại có một vết mờ nhạt như dấu ấn, mờ đến mức cảnh sát thường không để ý. Chỉ mình cậu nhìn thấy — một vết phong ấn cổ đại.
"Nó... giống với vụ án ở phía Bắc tuần trước," Ngọc Bích Xuyên thì thầm sau lưng cậu. Giọng nói của cậu ta như gió thoảng qua tai, lạnh lẽo và dịu nhẹ.
Cố Thanh Trầm không đáp. Đôi mắt âm dương của cậu đang mở ra, dõi theo từng vệt linh khí còn sót lại trong không khí. Từng luồng khí đen cuộn xoáy chậm rãi trên trần nhà, tụ về một điểm duy nhất: chiếc gương trong phòng khách.
Chiếc gương lung lay nhẹ dù không có gió. Từ bề mặt của nó, một bóng hình mơ hồ như đang cố thoát ra. Cậu rút lá bùa từ trong túi áo, miết đầu ngón tay, máu chảy ra, dính lên bùa, khiến nó phát sáng.
“Truy hồn lệnh!”
Một luồng ánh sáng bắn vào gương, khiến chiếc gương vỡ tan thành hàng nghìn mảnh vụn. Bóng đen bị xé toạc, rít lên một tiếng xé lòng, trước khi tan biến vào hư vô. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Cố Thanh Trầm thấy rõ một gương mặt – mờ nhạt, góc cạnh, và... quen thuộc.
“Cậu thấy không?” cậu quay sang hỏi.
Ngọc Bích Xuyên gật đầu. “Tôi thấy. Là hắn.”
“Lâu Thời Thiên.”
Cái tên như một lời nguyền rít qua khe miệng. Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Ở một nơi khác, giữa tầng hầm sâu dưới lòng đất, hàng chục màn hình giám sát chớp tắt liên tục. Một người đàn ông mặc áo choàng đen dài đứng quay lưng lại với màn hình. Hắn đang nhìn chằm chằm vào một bức ảnh in cũ kỹ — trong ảnh là hai đứa trẻ cười tươi dưới gốc đào cổ thụ, tay nắm tay, mắt lấp lánh hạnh phúc.
Lâu Thời Thiên siết chặt bức ảnh.
"Ngọc Bích Xuyên... Cậu đã quay lại thật rồi."
Vụ án không kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Trầm nhận được một phong thư không địa chỉ gửi đến. Bên trong là một mảnh bùa cổ xé đôi, mặt sau ghi dòng chữ: "Người cậu bảo vệ... chưa chắc cần cậu cứu."
Và bên dưới là con dấu máu đỏ sẫm: Thiên Huyết Ty.
Mọi thứ bắt đầu từ lời nguyền. Nhưng kết thúc... sẽ là một bi kịch chưa từng có.

Comments (0)
See all