"Có những ngày, tôi vá lại một cơ thể. Nhưng không thể vá được giấc mơ đã rách toạc của người đó.”
Trận đánh phía tây Tràm Lạc kéo dài hơn dự kiến. Chi viện không đến kịp, lương thực cạn kiệt, điện đài bị nhiễu sóng. Đơn vị phải rút về tuyến sau, bỏ lại nhiều xác đồng đội chưa thể mang theo. Ngọc Minh Uyên là người cuối cùng rời khỏi lán y tế. Anh không nỡ bỏ lại một ca cấp cứu chưa hoàn tất. Nhưng người đó – một thiếu úy pháo binh – đã không qua khỏi.
Bên ngoài, tiếng pháo nổ vẫn chưa dứt. Khi Uyên rời lán, một mảnh đạn găm vào bắp chân anh. Máu tuôn ra, nhưng anh vẫn cố lê đi từng bước để về với đội hình. Phía sau lưng anh, chiếc lán nhỏ bốc cháy.
Trường Minh Uy tìm thấy Uyên nằm bên triền dốc, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Anh bế bổng người bác sĩ lên, chạy xuyên rừng như một con thú hoang chỉ biết tiến về phía trước.
"Đừng ngủ. Nghe tôi nói đi, Uyên." – Minh Uy thì thầm, giọng khản đặc. Nhưng Uyên không đáp.
Tại tuyến sau, Uyên được chăm sóc đặc biệt. Vết thương sâu, nhiễm trùng. Anh lên cơn mê sảng suốt ba ngày. Trong cơn sốt, anh nói những lời rời rạc: “Đừng để họ chết… Đừng bỏ ai lại… Minh Uy, tôi xin cậu…”
Minh Uy không rời khỏi bên giường. Mỗi giờ trôi qua là một trận chiến giữa hy vọng và sợ hãi.
Ngày thứ tư, Uyên mở mắt. Câu đầu tiên anh nói không phải là “tôi đâu đây?”, mà là: “Ca mổ… tôi chưa hoàn tất.”
Minh Uy bật cười, nước mắt trào ra.

Comments (0)
See all