"Trong danh sách liệt sĩ, có những cái tên tôi không thể đọc được. Vì tôi là người viết ra chúng."
Bộ phận quân y được lệnh tổng hợp hồ sơ thương vong. Uyên, dù chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn insist nhận phần việc đó. Anh ngồi bên chiếc bàn gỗ, lật từng sổ nhật ký, dò từng tấm thẻ bài.
Một đêm, Minh Uy tìm thấy anh ngủ gục bên trang danh sách. Tay vẫn cầm cây bút chì đã cùn. Trên mặt giấy, cái tên cuối cùng chưa được viết trọn.
“Sao cậu lại tự nhận việc này?” – Minh Uy hỏi khi Uyên tỉnh dậy.
“Vì tôi là người chạm vào cơ thể họ lần cuối. Ít nhất tôi phải nhớ được họ tên.”
“Nhưng điều đó không làm họ sống lại.”
“Tôi biết. Nhưng nếu không ai nhớ tên họ, thì họ thực sự chết thêm lần nữa.”
Minh Uy im lặng. Anh ngồi xuống cạnh Uyên, cầm bút và cùng viết tiếp những dòng còn dang dở.
Đêm hôm ấy, cả hai cùng ngồi đến khi trời sáng. Ngoài kia, tiếng pháo dội về xa xa. Nhưng trong lán y tế, hai người đàn ông viết nên những mảnh ký ức cuối cùng cho những người đã khuất.

Comments (0)
See all