Ngọc Bích Xuyên ngồi bên cạnh, ánh mắt cậu đăm chiêu nhìn mảnh bùa. Đôi tay thanh thoát khẽ run run, như đang cảm nhận một dòng điện kỳ lạ chạy qua từng thớ da. “Tôi biết nơi này,” giọng cậu trầm ấm, dịu dàng nhưng cũng đầy ẩn ý. “Dấu ấn này thuộc về dòng họ canh giữ Cửa Luân Hồi — nơi giao thoa giữa nhân gian và âm giới. Một phận sự được truyền lại qua bao thế hệ, nhưng dòng họ ấy đã biến mất hơn một ngàn năm rồi.”
Cố Thanh Trầm cau mày, ánh mắt lóe lên chút nghi ngờ: “Vậy tại sao dấu ấn lại đột ngột xuất hiện ở hiện tại? Liên quan gì đến các vụ án bí ẩn này?”
Bích Xuyên không trả lời ngay, chỉ im lặng, như cố nhớ lại điều gì đó bị vùi sâu trong ký ức. Ngoài cửa sổ, gió đêm lạnh buốt lùa vào, làm ngọn nến lập lòe và bập bùng như đang thở dốc.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên rợn người, kéo không khí tĩnh lặng trong phòng trở nên nặng nề. Cố Thanh Trầm đứng dậy mở cửa, ngoài hành lang trống không, chỉ có một vật nhỏ đặt ngay ngưỡng cửa. Đó là một con búp bê sứ nhỏ, thân thể trắng muốt nhưng miệng lại thấm đỏ như dính máu. Từ cổ búp bê treo một miếng da người đã khô cứng, trên đó có dòng chữ đậm nét: “Gặp ta tại Hồ Mộng Thủy — canh ba.”
Ánh trăng mờ ảo soi rọi mặt hồ phẳng lặng như tấm gương thủy tinh. Hồ Mộng Thủy là nơi nhiều người đồn đại là điểm bắt đầu của những câu chuyện mất tích bí ẩn. Không ai dám bén mảng vào đó khi trời tối, nhưng hôm nay, Cố Thanh Trầm và Ngọc Bích Xuyên không còn lựa chọn.
Đêm trôi dần đến canh ba. Sương đêm dày đặc hơn, khiến từng bước chân trên bờ hồ như đổ thêm một lớp lạnh buốt vào lòng người. Chiếc thuyền gỗ đơn độc lặng lẽ trôi về phía họ từ giữa mặt hồ. Không người lái, không động cơ, chỉ là sự im lặng kỳ lạ đến rợn người.
Cố Thanh Trầm và Ngọc Bích Xuyên bước lên thuyền, cảm giác sàn gỗ lạnh thấm vào lòng bàn chân. Bỗng chốc, không gian xung quanh biến dạng, màn đêm dày đặc nuốt chửng mọi ánh sáng, tạo thành một bức màn u ám, không thể xuyên thủng.
Giữa màn đêm ấy, bóng người đứng lặng lẽ chờ đón họ — Lâu Thời Thiên. Ánh mắt hắn dừng lại trên Ngọc Bích Xuyên, không hận thù, không vui vẻ, mà là sự yên lặng và sâu thẳm của một mối quan hệ đã bị vùi chôn qua thời gian.
“Hắn vẫn chưa nhớ ra…” Lâu Thời Thiên khẽ nói, giọng như nghẹn ngào lẫn giận dữ. “Cậu vẫn chưa nhớ hết mọi chuyện, đúng không?”CHƯƠNG 8: VẾT NỨT TRONG LINH HỒN
Lâu Thời Thiên ngồi trong căn phòng đá khép kín, ánh sáng từ những ngọn đèn hồn phách nhảy múa xung quanh. Trước mặt hắn là một tấm gương linh hồn — trong đó phản chiếu khuôn mặt Ngọc Bích Xuyên khi còn là cậu bé trong hình hài cổ đại.
“Tại sao ngươi lại chọn hắn…?”
Hắn thì thầm, bàn tay siết chặt, vết máu rỉ ra từ lòng bàn tay. Một nỗi đau không tên, chực vỡ nát từ tận sâu linh hồn hắn. Trong quá khứ, chính hắn là người dẫn Bích Xuyên trốn khỏi đàn tế. Nhưng khi nhận ra mình chính là mảnh ghép của lời nguyền, hắn đã phản bội.
“Ta là kẻ bị chọn để hủy diệt ngươi… nhưng cũng là kẻ yêu ngươi nhất.”
Một nữ nhân trong áo choàng tím xuất hiện sau lưng hắn — thành viên của tổ chức bí mật Túc Linh Đoàn, tổ chức chuyên nghiên cứu những linh hồn ngàn năm chưa siêu thoát.
“Nếu ngươi còn lưu luyến, ngươi sẽ chết dưới tay hắn.”
Lâu Thời Thiên quay sang, ánh mắt đỏ như máu. “Ta đã chết một lần vì hắn rồi. Lần này… ta muốn xem liệu hắn có giết ta không.”
Ở một chiều không gian khác, ký ức cuối cùng đổ ập xuống Bích Xuyên như cơn bão. Cậu quỵ ngã dưới nền đá, nước mắt rơi như máu. Cậu nhớ lại lời thề dưới tán phong đỏ:
“Dù đời đời kiếp kiếp, ta cũng sẽ không quên người đầu tiên gọi tên ta bằng sự dịu dàng.”
Là hắn. Là Lâu Thời Thiên.
Một tiếng nổ vang dội. Bức tường ký ức sụp đổ. Linh lực của Ngọc Bích Xuyên trỗi dậy, đôi mắt chuyển thành ngọc lục bảo. Bức họa đằng sau lưng biến mất, thay vào đó là một cánh cổng mở ra.
Phía bên kia — chính là nơi Cố Thanh Trầm đang kêu gọi tên cậu.

Comments (0)
See all