Cố Thanh Trầm đứng trên bờ đá, hai tay nhúng vào mặt nước. Một luồng khí lạnh tràn vào cơ thể, nhưng cậu không rút tay lại. Mắt trái ánh lên sắc vàng — linh khí đang dẫn đường.
Cùng lúc đó, từ bên trong làn nước sâu, một bóng người hiện lên — dáng gầy gò, áo trắng phiêu dật, ánh mắt ngọc lục bảo chứa đựng nỗi buồn ngàn năm. Là Ngọc Bích Xuyên.
Cố Thanh Trầm lặng người. “Là cậu sao?”
“Là tôi,” giọng nói vang lên nhẹ như sương, “Tôi… đã nhớ ra tất cả.”
Trầm ngập trong những dòng cảm xúc đan xen, nhưng chưa kịp tiến lên, một cơn địa chấn nhỏ làm rung chuyển cả hồ. Từ phía sau họ, một trận pháp cổ xưa phát sáng — một trận dịch chuyển.
Từ trong ánh sáng đỏ máu, một người bước ra. Áo choàng đen, mặt lạnh lùng, ánh mắt màu đỏ thẫm, chứa đầy hận thù và… bi thương.
Lâu Thời Thiên.
Bích Xuyên siết chặt tay. “Ngươi tới làm gì?”
Thời Thiên nhìn cậu, môi mím chặt. “Ngươi trở về… ta không muốn ngươi bị tổ chức phát hiện.”
Cố Thanh Trầm lên tiếng, mắt sắc lạnh: “Tổ chức gì?”
Thời Thiên liếc nhìn cậu điều tra viên, một thoáng ghen tức vụt qua ánh mắt. “Túc Linh Đoàn — họ đã biết ngươi có mắt âm dương. Ngươi là mắt xích cuối cùng trong nghi lễ tái khởi. Nếu ngươi bị bắt, tất cả chúng ta sẽ chết.”
Không gian trở nên căng thẳng. Bích Xuyên bước lên, chắn giữa hai người.
“Không ai phải chết cả,” cậu nói, “Ta sẽ kết thúc vòng luân hồi này. Một lần cuối cùng.”
Thời Thiên định nói gì đó, nhưng rồi chỉ lặng lẽ rút ra một chiếc bùa lửa: “Nếu ngươi cần… hãy gọi ta. Dù là kẻ thù, ta vẫn không thể ngừng bảo vệ ngươi.”
Và rồi hắn biến mất trong ngọn lửa, để lại hai người đối mặt nhau.
Cố Thanh Trầm nhìn Ngọc Bích Xuyên rất lâu, rồi mở lời: “Tôi sẽ không để cậu chiến đấu một mình. Chúng ta cùng kết thúc chuyện này — cả ba.”
Ở nơi xa, Túc Linh Đoàn bắt đầu di chuyển.

Comments (0)
See all