Không khí đặc quánh như bị niêm phong. Trận pháp xung quanh rung nhẹ, từng dòng linh khí va đập như những con sóng âm thanh vô hình. Cố Thanh Trầm siết chặt trủy thủ, máu từ lòng bàn tay thấm qua lớp băng quấn – trận pháp đã nhận diện sự hiện diện của người thừa kế mắt âm dương.
Lâu Thời Thiên đứng trong vòng sáng, áo choàng đỏ phất nhẹ. Khuôn mặt hắn không còn lạnh lùng như trước mà mang theo nét bi thương như vừa từ trong giấc mộng ngàn năm quay về hiện thực.
“Ngươi từng thề sẽ không quay lại nơi này,” Bích Xuyên lạnh giọng, “Tại sao bây giờ lại muốn cứu chúng ta?”
“Vì ta nhớ ra…” Thời Thiên cúi đầu, “Ta nhớ ra lời hứa năm xưa — khi ngươi còn là người, khi ta vẫn chưa bị gia tộc biến thành con cờ bị nguyền rủa.”
Một khoảng lặng bao trùm.
Cố Thanh Trầm chậm rãi bước tới, ánh mắt không rời khỏi vòng pháp: “Cứ cho là ngươi thành tâm. Nhưng ta không tin vào lời hứa của kẻ từng suýt khiến cậu ấy bị hồn phi phách tán.”
Lâu Thời Thiên không biện minh. Hắn lặng lẽ rút từ trong áo ra một tấm bùa cổ – màu lam nhạt, trên đó vẽ một vòng tròn chứa ba ký hiệu: Sinh – Diệt – Hồi.
“Tấm bùa này… là chìa khóa phá nghi lễ.”
Ngọc Bích Xuyên nín thở. Cậu nhận ra nó. Năm xưa, khi còn sống, cậu từng cùng Thời Thiên vẽ nên nó trong một hang động giữa rừng mây – nơi duy nhất không bị quy luật luân hồi chi phối.
“Cậu vẫn giữ nó sao?” Bích Xuyên thì thào.
“Chưa từng rời khỏi người ta.” Thời Thiên đáp.
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng đỏ của trận pháp bỗng co rút, một sinh vật dị dạng trồi lên từ lòng đất – nửa người nửa khói, gương mặt là hàng trăm chiếc mặt nạ xếp chồng. Một trong những thể chủ của Túc Linh Đoàn: Kẻ Ngoại Đạo.
“Người có mắt âm dương, linh hồn ngàn năm, và kẻ phản bội…” Giọng nói vang vọng ba chiều. “Hoan nghênh đến vực xoáy – nơi những kẻ ngoài luân hồi bị giam giữ vĩnh viễn.”
Kẻ Ngoại Đạo tung ra một luồng khí đen cuộn xoáy. Cả ba lao ra, tránh khỏi tầm ảnh hưởng. Cố Thanh Trầm sử dụng kết giới Tịnh Dương, ánh sáng từ trủy thủ bạc phát nổ, xé rách một góc không gian.
Ngọc Bích Xuyên vẽ ấn chú, gọi về hàng loạt linh hồn lạc lối – nhưng tất cả đều bị Kẻ Ngoại Đạo nuốt chửng. Chỉ có một linh hồn thoát ra, dừng lại trước mặt cậu.
Một đứa trẻ, ánh mắt giống hệt Xuyên năm xưa.
“Huynh đừng quên… lý do huynh tồn tại…”
Và rồi tan vào không khí.
Lâu Thời Thiên đứng giữa trận chiến, mắt đỏ như máu. Hắn cắn răng, bóp vỡ tấm bùa cổ.
Tấm bùa tan ra thành hàng ngàn tia sáng, xoáy vào vòng tròn nghi lễ. Mặt đất chấn động. Kẻ Ngoại Đạo gào lên, thân thể vỡ thành trăm mảnh, hòa vào hư vô.
Không khí trở lại tĩnh lặng. Trận pháp sụp đổ.
“Chúng ta… còn sống,” Bích Xuyên thở dốc, dựa vào Cố Thanh Trầm.
Thời Thiên quay lưng, từng bước đi vào bóng tối.
“Chờ đã!” Cố Thanh Trầm gọi, “Ngươi định đi đâu?”
“Ta là người bị nguyền. Sự hiện diện của ta… chỉ mang tai họa. Nhưng nếu cần… ta vẫn sẽ xuất hiện.”
Bóng hắn biến mất vào sương, chỉ còn lại mùi máu và những tàn tro chưa kịp nguội.

Comments (0)
See all