Ngọc Minh Uyên từng nghĩ, máu chỉ có một màu: đỏ. Đỏ tươi, đỏ sẫm, đỏ quánh như nhựa cây cạn khô dưới ánh nắng gắt.
Nhưng trong chiến tranh, anh nhận ra: máu không chỉ có màu đỏ. Máu của một người già run rẩy chết dưới hầm trú ẩn là màu nâu bợt của tuyệt vọng. Máu của đứa bé bị trúng mảnh pháo khi đang chạy theo mẹ là màu đen xám của vô thức. Máu của lính trẻ tử trận trong nụ cười vẫn còn vương trên môi là màu rực rỡ nhất – như thể màu sinh mệnh bị xé toạc ra giữa một ngày bình thường.
Và máu của Trường Minh Uy... là màu gì?
Đêm qua, anh ngủ gục bên giường bệnh. Vết thương nơi vai phải sau trận đụng độ chưa được rửa sạch, nay đã sưng phồng, chảy dịch vàng lẫn máu.
– “Sao không nói?” – Uyên nghiến răng, xé áo anh ra.
– “Không muốn cậu lo.” – Minh Uy nhăn mặt, giọng yếu hơn bình thường.
– “Không muốn tôi lo... rồi để tôi băng bó xác anh sao?” – Uyên không kìm được, tay siết chặt con dao rạch mủ.
Anh từng mổ bụng người bị đạn cắt ruột, từng khâu vết thương to đến mức thấy cả xương sườn. Nhưng chưa lần nào tay anh run như lúc này – khi cạo sạch từng lớp mủ quanh vết thương của Minh Uy.
Từng thớ thịt sưng nóng, từng mạch máu co thắt. Anh cảm nhận rõ cơ thể người trước mặt đang vật lộn để tồn tại.
Anh muốn hét lên: “Đừng chết.”
Nhưng cổ họng nghẹn ứ. Mọi âm thanh tan vào hơi thở của nhau.
Sau gần một giờ xử lý, Minh Uy được tiêm kháng sinh và truyền dịch. Gương mặt tái nhợt nhưng vẫn gượng cười.
– “Xin lỗi.”
– “Đừng xin lỗi.” – Uyên đáp, giọng nghèn nghẹn. – “Nếu anh chết, tôi sẽ không tha thứ.”
Minh Uy nhắm mắt. Lặng im. Trong bóng tối, hai người lặng lẽ nghe nhau thở – như thể xác nhận rằng cả hai vẫn còn sống.
Ngày hôm sau, đại đội tiếp tục hành quân. Tin tình báo cho biết địch chuẩn bị tấn công từ ngả Đông Bắc, nơi giáp ranh với vùng dân cư sơ tán chưa kịp hoàn tất. Minh Uy phải rời lán, dẫn đơn vị đi chắn đường tiếp viện.
Lúc rời đi, anh ngoái đầu lại, nhìn thấy Uyên đang bọc thuốc.
Cả hai không nói gì.
Chỉ có một cái gật đầu – nhưng đủ nặng nề như lời vĩnh biệt.
Buổi chiều, pháo nổ.
Tiếng rền vang dội vào núi đá, chấn động cả lán trại. Bệnh nhân la hét. Cán bộ y tế hối hả gom băng, thuốc, nẹp xương. Người già và trẻ nhỏ ôm nhau dưới gầm bàn, dưới giường bệnh, nơi tưởng chừng an toàn nhất.
Uyên vẫn ở đó. Anh không chạy. Anh chỉ chạy về phía vết thương.
Người đầu tiên được đưa vào là lính trinh sát, chân bị thổi bay đến tận đùi. Anh ta không còn kêu nổi – chỉ gào bằng mắt, bằng nỗi sợ hãi cùng cực khi thấy máu của chính mình phụt ra từng đợt.
Uyên ấn chặt động mạch. Cắt quần. Bó bột khẩn cấp.
Người thứ hai: gãy sọ. Máu chảy từ mũi, tai, miệng. Uyên đặt ống thông khí. Nhưng khi ống vừa đưa vào, người đó ngừng thở.
Người thứ ba: bị cháy toàn thân.
– “Nước... nước...”
Uyên đưa tay lau môi người đó. Lưỡi đã cháy đen.
Anh không biết phải làm gì. Không một kiến thức y khoa nào dạy anh cách chữa cháy cho một người đang tan chảy trước mắt mình.
Anh quỳ xuống, nắm tay người đó. Rồi bật khóc.
Lúc bầu trời chuyển sang màu xám tro, Uyên nghe thấy tiếng hô hoán:
– “Có người tìm bác sĩ! Có thương binh nặng!”
Anh lao ra, chân trượt trên bùn và máu.
Người nằm dưới tấm tăng rách chính là Trường Minh Uy.
Ngực bị bẹp một bên, hơi thở yếu ớt, máu rỉ ra từ mũi và miệng. Áo trận không còn – chỉ còn da thịt tím tái và vết cắt sâu đến tận xương sườn.
– “Minh Uy!”
Uyên hét lên, rồi lao tới. Anh không còn là bác sĩ – mà là kẻ bấu víu vào sinh mệnh duy nhất còn lại giữ anh khỏi tan rã.
– “Anh nghe tôi không?! Tôi là Uyên đây!”
Minh Uy không mở mắt. Nhưng môi khẽ mấp máy.
Uyên cúi sát.
– “…Tôi thấy máu mình... màu đỏ cam... như hoàng hôn hôm trước cậu cười với tôi...”
Tim Uyên vỡ ra thành trăm mảnh.
Anh xé áo mình, cầm máu. Gào gọi y tá. Truyền dịch. Tiêm morphine. Anh đánh đổi mọi sức lực, mọi kỹ năng của mình – chỉ để giữ lại chút hơi thở cuối cùng.
– “Anh không được chết!”
– “Nếu tôi chết... ít nhất cậu cũng sẽ còn nhớ màu máu của tôi...”
Đêm ấy, Trường Minh Uy nằm trong lều, mê man.
Ngọc Minh Uyên không rời nửa bước.
Anh thức trắng, ghi chép từng cử động, từng thay đổi trong nhịp tim. Anh viết lại nhật ký – không phải bằng bút, mà bằng tay mình, lên áo trận rách nát của Minh Uy, nơi thấm máu anh.
Màu máu đó – không phải đỏ.
Màu máu đó – là kỷ niệm.
Màu máu đó – là anh.

Comments (0)
See all