Tòa nhà số 41, Quận Ký Thủy – trụ sở cũ bị bỏ hoang của Cục Điều Tra Dị Năng, tái xuất hiện trong hệ thống vệ tinh thành phố sau gần hai mươi năm bị xóa khỏi bản đồ. Tin tức chưa đầy 30 phút đã lan truyền nội bộ, khiến trung tâm kiểm soát linh dị của thành phố lập tức gửi tín hiệu SOS cấp độ S – chỉ dành cho hiện tượng không thể giải thích.
Cố Thanh Trầm nhận được tin báo lúc 3h sáng. Cậu đang ở bệnh viện cùng Bích Xuyên – người vẫn chưa tỉnh lại sau trận chiến với Kẻ Ngoại Đạo.
“Là nơi anh em đời trước của cậu từng bị sát hại,” giọng Hạ Viện – kỹ thuật viên kiêm pháp sư phân tích của đội – vang qua tai nghe, “Tòa nhà ấy chứa nhật ký dị chủ cấp Hắc Tâm… thứ đã biến mất trong trận đại hoạn kiếp năm 199X.”
Cố Thanh Trầm khoác áo khoác đen, liếc qua Ngọc Bích Xuyên rồi rời khỏi bệnh viện. Trong tim cậu vang vọng lời hứa: “Dù em tỉnh dậy trong bóng tối, anh vẫn sẽ là người mở cửa đầu tiên.”
Tòa nhà số 41 như một khối bê tông bị lãng quên. Vách tường lở loét, dây leo siết quanh như đang bảo vệ một bí mật. Trước cổng là một vòng tròn máu đã khô – ký hiệu phong ấn của Túc Linh Đoàn.
Bên trong, ánh sáng từ đèn pin của Cố Thanh Trầm quét qua từng dãy hành lang rạn nứt. Dấu chân máu khô lác đác dẫn vào một căn phòng lớn – nơi đặt chiếc két sắt bị phá tung. Bên trong là những quyển nhật ký cổ bìa da, trang giấy ngả màu vàng úa.
Cậu cẩn thận mở từng quyển. Trang thứ năm của quyển thứ ba có dòng chữ đỏ như máu:
"— HẮC TÂM KÝ LỤC — Ngày 12 tháng 3 năm 199X: Nếu ngươi đọc được những dòng này, có nghĩa là vòng tròn hủy diệt đã tái khởi. Chúng ta không thể ngăn nó. Chỉ có thể gửi một linh hồn ngoài luân hồi quay lại đúng thời điểm trước khi tất cả bắt đầu..."
Tay Cố Thanh Trầm run nhẹ. Một phần trong linh hồn cậu chấn động, như có ai đó đang gào thét từ quá khứ.
Ngay khi cậu chạm vào dòng cuối, căn phòng rung lắc dữ dội. Một cánh cửa ngầm mở ra sau bức tường, để lộ đường hầm dẫn sâu xuống lòng đất. Mùi tử khí bốc lên nồng nặc.
Không chần chừ, cậu bước xuống. Bên dưới là phòng giam hình tròn, tường khắc dày đặc ký hiệu phong ấn. Trong phòng có một cái gương lớn, cũ kỹ. Trên gương không phản chiếu hình ảnh – chỉ hiện lên đôi mắt bạc của một người đàn ông quen thuộc.
“Ngươi là... ta?”
Hình ảnh gật đầu. “Ta là bản thể của ngươi – Cố Thanh Trầm đời thứ nhất. Cậu phải tiếp tục con đường này, vì kẻ mang ký ức Hắc Tâm đã quay lại... và lần này, không ai trong chúng ta được phép thất bại.”
Tiếng gương vỡ.
Ánh sáng bao phủ căn hầm.
Một cánh cổng – khắc tên ba người: Thanh Trầm – Bích Xuyên – Thời Thiên – hiện ra.
Và rồi, bầu trời bên ngoài bỗng nứt làm đôi.

Comments (0)
See all