Đêm ở rừng già không có ánh trăng. Trời tối như nhung, nhưng lạnh như đá. Gió rít qua những tầng lá rậm, mang theo mùi máu khô, mùi thuốc súng, mùi thịt người cháy dở còn vương vất trên vỏ cây và bãi đất vừa bị pháo cày xới.
Trong chiếc lán nhỏ ở cuối khu bệnh xá dã chiến, Trường Minh Uy vẫn chưa tỉnh lại.
Ngọc Minh Uyên ngồi bên cạnh anh, ngón tay cầm miếng vải gạc thấm nước, nhẹ nhàng lau vết khô máu trên gò má người lính.
Anh từng chạm vào gương mặt này khi nó đỏ hây vì nắng, từng nhìn thấy nó cúi xuống sát mặt đất khi lần theo dấu chân địch, từng thấy nó kiên định giữa vòng lửa vây quanh… Nhưng giờ đây, gương mặt ấy trắng bệch, môi tái đi, hơi thở mỏng như sợi chỉ.
Chưa bao giờ, Uyên lại sợ mất người ấy đến vậy.
Một y tá bước vào, thì thầm:
– “Bác sĩ, chỉ còn hai ống dịch, còn thuốc gây mê thì… đã hết.”
Uyên im lặng. Tay vẫn đều đặn bóp bóng thở.
Anh không cần phải hỏi thêm. Họ đang bị cô lập. Đợt pháo kích hôm qua đã phá nát con đường tiếp tế. Số thương binh đổ về ngày một nhiều, nhưng thuốc men thì chẳng còn bao nhiêu. Và trong danh sách cần cứu chữa, Minh Uy – với vết thương nặng và nguy cơ tràn dịch màng phổi – không còn là ưu tiên hàng đầu.
Ngọc Minh Uyên biết điều đó. Nhưng trái tim anh không chịu nổi.
Bên ngoài, tiếng rên rỉ lẫn vào tiếng ếch kêu, tiếng đạn réo từ xa – âm thanh hỗn độn của một thế giới đang tan vỡ.
Bên trong, chỉ còn anh và Minh Uy. Một giấc ngủ lặng, không mộng. Một hơi thở mong manh như ngọn đèn dầu lúc trời sắp sáng.
Ba giờ sáng.
Uyên đứng dậy. Anh bỏ lại tấm áo khoác quân y, cầm theo dao, đèn pin và chiếc ba lô nhỏ. Không ai biết anh đi đâu.
Anh băng rừng.
Anh đi ngược tuyến, về nơi đặt kho thuốc dã chiến đã bị bom vùi lấp. Anh biết làm vậy là liều lĩnh – nhưng nếu anh không đi, Minh Uy sẽ không qua nổi đêm nay.
Mỗi bước chân lún sâu vào bùn, rễ cây quấn lấy cổ chân. Gai rừng cào rách da, muỗi rừng hút máu đến trơ cả lớp biểu bì. Nhưng anh vẫn đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: “Anh ấy không thể chết ở đây.”
Hai tiếng sau, anh tới được bãi bom.
Mùi đất cháy, mùi thịt người khét lẹt – nơi đây từng là một trạm cứu thương. Giờ chỉ còn đống gạch vụn và xác người chưa được chôn kịp.
Uyên bới đất. Tay anh bật máu, dính cả tóc, cả thịt người lẫn trong những mảnh gỗ cháy.
Cuối cùng, anh tìm thấy một hộp gỗ. Khi bật ra, bên trong vẫn còn một ít ampoule thuốc – kháng sinh liều cao và thuốc hỗ trợ hô hấp. Còn nguyên.
Anh bật khóc.
Không phải vì mừng. Mà vì trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình đã giành lại được một phần sinh mạng của Minh Uy từ tay thần chết.
Khi Uyên quay về, trời đã tảng sáng. Đôi chân anh trầy xước, quần áo dính bùn đất và máu.
Anh không ngủ, không ăn. Anh lập tức tiêm thuốc, thay băng cho Minh Uy, khâu lại vết rách nơi sườn vừa rỉ máu lần hai. Anh làm như thể đang vá lại linh hồn chính mình.
Minh Uy vẫn chưa tỉnh.
Nhưng đôi mắt khẽ giật.
Uyên ngồi bên, cầm tay anh, thì thầm:
– “Tỉnh dậy đi… Tôi mang máu của anh trở lại rồi đây. Máu màu đỏ cam, màu anh từng thấy trong nụ cười tôi.”
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ tay người lính.
Có lẽ nó là thứ duy nhất sạch sẽ còn sót lại giữa chiến trường hôm nay.
Trời nắng lên.
Đợt pháo tiếp theo lại chuẩn bị trút xuống.
Uyên biết: cuộc chiến này chưa kết thúc. Vết thương sẽ tiếp tục chồng chất. Người sống hôm nay có thể chết ngay chiều nay. Nhưng ít nhất, ngay lúc này, người anh cần giữ lại… vẫn còn thở.
Và thế là đủ cho một giấc ngủ cuối rừng sâu – nơi mà nỗi đau, tình yêu và khát vọng sống giao thoa thành một bài thơ bi tráng không lời.

Comments (0)
See all