Thành phố chìm trong sương đen – làn sương không hề có trong dự báo khí tượng. Nó lan nhanh qua từng tuyến phố, từng nóc nhà, khiến cây cối rũ xuống và thiết bị điện tử nhiễu loạn. Những người có linh căn thấp lâm vào trạng thái hoảng loạn, ngất xỉu không rõ nguyên nhân.
Ngọc Bích Xuyên tỉnh lại giữa bệnh viện lạnh lẽo. Cậu nhìn quanh, không thấy ai. Giấc mơ về hàng trăm linh hồn trôi nổi quanh mình vẫn ám ảnh trong đầu. Nhưng khác với mọi lần, lần này chúng không gào khóc. Chúng thì thầm tên cậu – gọi trong âm vực của những kẻ bị cắt lưỡi.
Lúc ấy, bên giường có một lá thư. Giấy cũ kỹ, viền đen, không dấu vết gửi từ đâu.
"— ĐI TÌM THƯ VIỆN TỬ THỨC — Ngươi biết đường. Ký ức ngươi sẽ dẫn lối. Hãy nhớ: Cánh cổng chỉ mở với máu của người ngoài luân hồi."
Tay Bích Xuyên nắm chặt. Cậu bật dậy khỏi giường, cảm nhận rõ ràng một tầng khí lạnh bao quanh trái tim mình. Ký ức xa xưa ùa về – thời điểm trước khi cậu chết lần đầu tiên… nơi mà tên của Lâu Thời Thiên từng khắc trên bệ đá của Thư Viện.
Ở một góc khác của thành phố, Cố Thanh Trầm đang dò theo tọa độ phát ra từ vật phẩm Hắc Tâm còn lại – chiếc nhẫn kim loại bị oxy hóa, khắc hình quỷ nhãn.
Hệ thống định vị chỉ đến khu vực bị phong tỏa từ thập niên 90 – Thư Viện Tử Thức, nơi từng chứa hơn 10.000 hồ sơ linh dị tuyệt mật, bị thiêu hủy trong một trận cháy chưa từng được lý giải.
Cậu đứng trước tòa nhà nứt toác, mùi giấy mục và hắc khí phảng phất. Lối vào bị phong ấn bằng máu người.
Đúng lúc đó, Ngọc Bích Xuyên xuất hiện – áo choàng đen, ánh mắt lặng yên, bước đến giữa biển sương dày đặc mà không chút dao động.
“Em nhớ rồi,” cậu thì thầm, “Nơi này từng là nơi ta và hắn chia tay…”
Hai người chạm tay lên cánh cửa gỗ mục nát. Máu từ tay Bích Xuyên thấm vào các khe nứt. Từng chữ cổ khắc bằng tro đỏ hiện lên:
"Người mang hồn ngoài luân hồi – bước qua. Kẻ giữ mắt Âm Dương – giải mã ký ức. Lời cuối cùng sẽ hé lộ tại tầng thứ 7."
Tiếng động vang lên như trăm ngàn linh hồn rên rỉ. Cửa mở, bóng tối dội ngược lên như một cơn sóng.
Thư viện bên trong không có ánh sáng. Nhưng mỗi bước chân, từng quyển sách tự phát sáng – ánh sáng linh hồn tích tụ suốt ngàn năm.
Họ bước tới tầng thứ 7. Ở đó, một chiếc quan tài thủy tinh được đặt giữa phòng. Bên trong là thi thể một cậu bé… gương mặt giống hệt Lâu Thời Thiên năm 10 tuổi.
Một tấm bảng đen treo trên đỉnh trần:
"— MỘT LINH HỒN – HAI KIẾP — Nếu hắn thức tỉnh, cả ba ngươi sẽ lặp lại bi kịch. Ngươi chỉ có một lựa chọn: Cắt đứt duyên – hoặc cùng nhau chìm vào vòng xoáy bất tận."
Giữa khung cảnh đó, trong mắt Bích Xuyên hiện lên hình ảnh quen thuộc: Lâu Thời Thiên – năm mười tuổi – đã từng ôm cậu giữa biển máu… nói rằng:
“Xuyên, nếu một ngày tôi không còn là tôi… hãy giết tôi. Đừng để tôi làm đau cậu.”
Tiếng chuông ngân từ dưới lòng đất. Chiếc quan tài rung lên.
Lâu Thời Thiên – đang tỉnh lại.

Comments (0)
See all