“Trên chiến trường, điều duy nhất giữ một người ở lại, nhiều khi không phải vì nghĩa vụ, mà vì một lời hứa.”
Sáng sôm, một đơn vị do thám báo báo tin: Địch đã âm thầm vồ trang lại trạm cứu thương. Khu rừng sau trử thành bãi mên, giao thông hào bị bịch lộ.
Bộ đội y tế nhận lệnh di tản khẩn cấp. Ngọc Minh Uyên phải chọn: hoặc đi theo lệnh, hoặc ở lại hoàn tất ca phẫu cứu sống cho hai binh nhì bị vỡ gan và dạ dày.
Anh chọn ở lại. Không chỉ vì nghĩa vụ bác sĩ, mà còn vì một lời hứa với Trường Minh Uy: "Tôi sẽ không để cái chết là thứ duy nhất họ nhận về."
Trong kho dụng cụ, ánh đèn pin lóe lên trên gương mặt lốm lem mồ hôi. Kim máy khâu cũ, chỉ còn hai sợi. Không găng tay, không cồ định kháng sinh. Đó là một phẫu thuật giữa địa ngọc.
Bên ngoài, tiếng nổ vang lên. Khu rừng đang bị đại bác bão kích.
Phía ngoài, Trường Minh Uy vẫn chưa quay lại. Anh đang cầm đầu một đội chòng bố mìn cứu tuyến.
Có tiếng nổ lớn.
Minh Uy nằm dưới đất. Máu ở tai đang rỉ ra. Anh không nghe rõ tiếng ai gọi. Cánh tay trái gảy, bả vai dính đầy bùn đất.
Anh chỉ nghĩ: "Uyên đang ở đó. Mình phải đi về."
Mỗi lần đứng lên, lại đổ sụp. Nhưng anh vẫn gừng.
Chính đên khi đến được trạm, Uyên đang bị sốc sau mổ. Anh đứng không vững, mặt như người vừa bị bóc đi linh hồn.
Minh Uy ngồi xổm trước mặt anh. Bên trái gần như tất đi.
Uyên không khóc. Chỉ đặt tay lên vai Minh Uy. Tay run rẩy.
"Cậu đã hứa..."
"Và tôi đã trở lại." – Minh Uy trả lời, mắt ngập tràn lửa.
Uyên đổ sụp, ngực lịn vai anh, vòng tay qua lưng.
Ngày hôm đó, không phải một lời hứa, mà là niềm tin duy nhất giữ họi thở của nhau lại.

Comments (0)
See all