Chiếc quan tài trong suốt rung lên từng hồi như có vật sống bên trong. Mặt kính mờ đi, bốc hơi lạnh, và rồi một vết nứt nhỏ xuất hiện trên bề mặt thủy tinh. Từ nơi ấy, một ngón tay gầy guộc thò ra, gõ nhè nhẹ như gọi hồn.
Ngọc Bích Xuyên đứng lặng. Trái tim cậu thắt lại khi nhìn khuôn mặt kia – gương mặt quen thuộc của Lâu Thời Thiên lúc mười tuổi, nhưng giờ đây như phủ đầy oán niệm và thứ gì đó không còn là con người.
Bên cạnh, Cố Thanh Trầm khẽ đặt tay lên vai Bích Xuyên. “Em phải chuẩn bị. Nếu hắn không còn là người nữa… anh sẽ ra tay.”
“Không,” Bích Xuyên đáp khẽ, ánh mắt vẫn dán vào quan tài. “Để em.”
Tiếng nứt vỡ vang lên – và chiếc quan tài vỡ tan.
Lâu Thời Thiên ngồi bật dậy, hít một hơi như người chết chìm vừa ngoi lên khỏi mặt nước. Đôi mắt cậu mở ra – đồng tử tím, xoáy sâu và chứa đầy hỗn độn của một thế giới khác. Không gian xung quanh chao đảo, từng cuốn sách trong Thư viện Tử Thức bay tán loạn, như bị hút vào luồng xoáy linh lực từ cơ thể cậu.
“Ngươi… là ai?” – Cậu cất tiếng, giọng nói không chỉ có một mà là hàng trăm âm sắc chồng lên nhau.
Bích Xuyên bước đến, ngồi xuống trước mặt người vừa thức tỉnh. “Thời Thiên… có phải cậu nhớ tôi không?”
Lâu Thời Thiên nhắm mắt lại. Những vệt ký ức hiện ra – hai đứa trẻ chơi dưới bóng cây thạch thảo, cười vang giữa biển hoa, lời thề máu cắt tay dưới trăng rằm. Cậu run rẩy.
“Bích Xuyên… tôi… tôi đã phản bội cậu.”
“Không,” Bích Xuyên lắc đầu. “Cậu đã bị dẫn dắt. Chúng ta đều bị lừa.”
Không gian bỗng nhiên rung chuyển. Một giọng nói trầm thấp vang lên từ tầng sâu hơn của Thư viện:
“Trễ rồi. Hắn đã bị đánh dấu. Cả ba ngươi – đều là quân cờ.”
Cả ba người đều cảm nhận được áp lực siêu hình đang kéo tới. Cố Thanh Trầm kéo hai người về phía sau. Một vòng tròn bát quái bốc cháy dưới chân họ – phong ấn vừa bị phá vỡ.
Từ bóng tối sâu nhất, một thực thể bước ra – vóc dáng người nhưng không có mặt, chỉ có một chiếc mặt nạ cổ khắc ký hiệu kỳ lạ. Kẻ đó đưa tay lên, và đất rung chuyển.
“Thức tỉnh là sai lầm,” nó nói. “Từ nay… Thư viện sẽ không còn thuộc về bất kỳ ai.”
Một vụ nổ linh lực bùng phát, cuốn theo hàng ngàn ký ức đang cất giữ trong Thư viện Tử Thức. Cả tòa nhà sụp đổ…
Bóng tối bao trùm. Khi Bích Xuyên mở mắt, cậu nằm trên một vách đá trắng – xung quanh là biển linh hồn mênh mông, từng bóng người trôi nổi không điểm dừng.
Tiếng của Lâu Thời Thiên vang vọng trong đầu cậu: “Nếu lần này tôi biến mất… đừng tìm tôi nữa.”
Bích Xuyên hét lên: “CẬU NỢ TÔI – MỘT LỜI GIẢI THÍCH!”
Không ai trả lời. Chỉ còn lại ánh sáng mờ dần.

Comments (0)
See all