Quan tài thủy tinh run rẩy như có hàng trăm linh hồn cùng quẫy đạp bên trong. Ánh sáng trong thư viện Tử Thức chớp nháy liên hồi. Trên trần, dòng chữ cổ biến đổi liên tục, máu đỏ như bị rút từ chính những quyển sách bao quanh.
Ngọc Bích Xuyên không bước lùi. Cậu tiến lên, tay đặt lên mặt kính. Lạnh buốt như chạm vào linh hồn người chết. Trong một khoảnh khắc, cậu nghe thấy tiếng thì thầm: “...Xuyên...”
Đó không phải tiếng gió. Không phải ảo giác. Đó là giọng thật của Lâu Thời Thiên.
Cố Thanh Trầm rút từ áo khoác ra một mảnh gương vỡ – mảnh di vật lấy được từ vụ án đầu tiên liên quan đến dòng Hắc Tâm. Cậu ghép mảnh gương vào chỗ lõm trên trần – nơi chữ viết đang nhảy múa. Ánh sáng từ gương vỡ xuyên qua chữ, chiếu thẳng xuống quan tài.
ẦM —
Mặt kính nứt toạc.
Lâu Thời Thiên ngồi bật dậy. Ánh mắt ngơ ngác, tròng đen phủ sương bạc, quanh người là lớp khí âm lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ.
“Cậu là ai?” – hắn hỏi.
Câu hỏi đó như nghìn dao đâm thẳng vào tim Ngọc Bích Xuyên. Hắn quên cậu. Quên cả tên. Quên cả ký ức. Nhưng ánh nhìn đó... không thể nhầm lẫn. Là ánh nhìn chỉ có mỗi khi Lâu Thời Thiên nhìn cậu. Dù có tái sinh bao nhiêu lần, thứ tình cảm ấy vẫn ở lại – như vết khắc không thể xóa.
“Ta là người từng hứa sẽ giết ngươi... nếu ngươi không còn là chính mình.” – Bích Xuyên nói, giọng run nhẹ, rồi nắm lấy tay Lâu Thời Thiên, đặt lên ngực trái mình – nơi từng thề nguyện năm xưa.
Nhưng sự tái sinh lần này không đơn giản.
Một luồng khí đen thoát ra khỏi quan tài – là phân hồn tà dị bị phong ấn cùng Lâu Thời Thiên, một thực thể được nuôi lớn bởi lời nguyền của gia tộc suốt ngàn năm.
Nó gào rú, nhào tới Cố Thanh Trầm, ý định xé xác. Nhưng đôi mắt âm dương của cậu sáng rực – lần đầu tiên từ khi kế thừa, cặp mắt bừng cháy như hai vì sao đỏ. Cậu nhìn thẳng vào hắc linh, thét lớn:
“Ta, truyền nhân đời thứ 19 của Thanh Gia – triệu hồi thiên nhãn, cắt đứt tà luân, kết ấn hủy hồn!”
Một loạt kết giới bật ra từ cơ thể cậu. Các hình xăm ẩn dưới da hiện rõ – là phù văn phong ấn cổ xưa chỉ dành cho những kẻ nắm giữ sinh tử luân.
Linh hồn tà dị gào lên, cháy rực trong ánh sáng của cặp mắt âm dương. Nó tan thành tro chỉ để lại một mảnh hồn mỏng dính – mảnh đó... trôi vào mắt Lâu Thời Thiên.
Hắn thở dốc, gục xuống tay Bích Xuyên.
“Xuyên... ta nhớ rồi... tất cả.” – giọng hắn nặng như đeo đá.
“Vậy... giờ ngươi sẽ giết ta?” – Bích Xuyên hỏi.
“Không.” – Lâu Thời Thiên ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm. – “Vì ngươi... là lý do duy nhất để ta phản bội lại gia tộc.”
Cùng lúc, hệ thống báo động linh lực của Cục Điều Tra Siêu Nhiên vang lên. Đèn đỏ nhấp nháy khắp khu vực thư viện. Một tổ chức bí mật – Kỵ Luân Hội – đã bắt đầu hành động. Họ là những kẻ canh giữ ranh giới giữa luân hồi và tái sinh, và Thư Viện Tử Thức chính là vùng cấm tuyệt đối.
Cánh cửa thư viện đóng sầm lại. Trận chiến giữa ký ức, vận mệnh và luân hồi... chính thức bắt đầu.

Comments (0)
See all