Trời mới hửng, sương trắng lơ lửng như khói lam vắt ngang sườn núi Cửu Hoa. Chim rừng chuyền cành hót khẽ, tựa muốn đánh thức kẻ phàm trần còn vương mộng. Trong án sáng mờ, Chu Tĩnh Nguyên lặng lẽ đứng ngoài hiên thiền thất, áo bào sẫm màu thấm hơi sương, hàng lông mi còn vương hạt nước lạnh toát.
Bên trong, hương trầm đã tắt. Tịnh Dạ quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt tụng nốt thời kinh cuối ngày. Mỗi tiếng niệm vang lên khe khẽ, như giọt nước rơi vào lòng hồ lặng—khuấy động mà chẳng khuấy đục.
Khi câu “Nam mô thường trụ thập phương Phật” vừa dứt, Chu Tĩnh Nguyên khẽ gọi:
—Tịnh Dạ.
Tu nhân mở mắt. Không gian như bừng sáng trong đôi con ngươi tĩnh lặng ấy, nhưng sáng lạnh, không chút nhiệt tình nào của thế tục.
—Bệ hạ chưa hồi cung?
—Trẫm còn một thỉnh cầu.
Tịnh Dạ chắp tay, tươi cười không vươn đến đáy mắt:
—Người nói.
Chu Tĩnh Nguyên rút ra một chiếc hộp gỗ trầm nhỏ. Hộp mở, lộ ra phù kim bài nạm bạch ngọc: pháp ấn của Quốc sư đại tổng tự, địa vị chỉ đứng sau đế vương, cao hơn trăm quan.
—Chỉ cần người nhận kim bài này, trẫm hạ chỉ hôm nay—ban chỉ dụ “Quốc sư nhập điện”, kể từ đó, ngươi không vướng tục duyên, cũng chẳng bị triều cương chi phối. Cần tĩnh tu, trẫm mở riêng một tiểu viện trong Hậu Hoa cung; cần bố thí, trẫm cho kho bạc chuyển ngân—tất cả, cốt để ngươi không rời xa trẫm.
Đế vương không quỳ, nhưng tay nâng cao hộp gỗ quá đỉnh, như dâng lễ lên thần phật. Giọng nói mang theo run rẩy rất khẽ—thứ run rẩy vốn chưa từng xuất hiện trên chiến trường hay trước triều đình.
Tịnh Dạ nhìn phù kim bài, hàng mi khẽ run, nhưng chỉ một lát liền bình ổn. Chàng khép nắp hộp lại, trả về tay đế vương, chậm rãi nói:
—Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. Tâm bần tăng đã hướng Phật; kim bài có quý đến mấy cũng không cứu được tâm ngài khỏi khổ duyên.
Chu Tĩnh Nguyên cười buồn:
—Trẫm không cầu Phật. Trẫm chỉ cầu ngươi ở bên.
Ánh mắt chàng hơi tối đi, nhưng lời vẫn nhẹ như gió:
—Bệ hạ từng đọc “Kinh Kim Cang” ắt biết: “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng”. Thân ngài, danh vị của bần tăng, hết thảy đều là hư. Nếu chấp, tức khổ. Ngài muốn giữ ta, kỳ thực chỉ là muốn kéo trái tim mình khỏi cõi loạn. Song trái tim ngài vốn chưa thanh, làm sao yên?
—Vậy ngươi dạy trẫm buông thế nào? Buông một thiên hạ, trẫm còn làm được. Buông ngươi… trẫm làm sao?
Lời vừa dứt, cơn gió mạnh ùa qua hiên, thổi tung mấy cánh hoa sơn trà hồng phớt. Một cánh rơi vào vai áo Tịnh Dạ. Chàng cúi đầu, phẩy nhẹ; cánh hoa rơi xuống nền gỗ, in vệt nước—tựa máu tươi.
—Có những thứ… sinh ra để rơi, bệ hạ càng nắm chặt, cánh hoa càng nát.
Ngón tay đế vương run lên. Hắn khẽ buông hộp gỗ, nghe “cộp” một tiếng đục trên ván sàn—tựa đoạn đứt tơ tình. Nhưng nào ai biết, dây đàn đã đứt vẫn còn vang âm sau cùng—âm cuối ấy, vang suốt cả đời.
Sẩm tối, trống canh thứ ba vang khắp núi. Chu Tĩnh Nguyên khoác áo choàng lông, bước xuống bậc đá. Ám vệ dắt ngựa, đuốc cháy lập lòe. Trước khi đặt chân vào xe, hắn quay đầu: cửa thiền thất khép hờ, song đèn nhỏ dao động, hắt bóng Tịnh Dạ in trên giấy ô vuông—như tranh thủy mặc chấm mực đêm đen.
Một khắc lưỡng lự, hắn dứt khoát xoay người. Xe ngựa lăn bánh, tiếng vó đạp lên đá sỏi vang xa mãi, lẫn vào tiếng mõ chiều của đại điện.
Không ai trông thấy, trên tay đế vương, vết cắt mảnh do mép hộp gỗ khía vào da vẫn rỉ máu. Hắn siết chặt, máu thấm qua khăn lụa, từng giọt, từng giọt rơi—đỏ sẫm như son, dưới ánh lửa lấp lánh.
Ngày Chu Tĩnh Nguyên hồi cung, trời kinh thành đổ mưa phùn. Qua màn nước xám, hoàng cung lộng lẫy như ẩn hiện trong mây. Tin “bệ hạ vô sự hồi triều” truyền khắp phố phường, dân chúng đốt pháo mừng, nhưng trong ngự thư phòng, cửa sổ đóng suốt ba ngày ba đêm—trầm hương sen cháy, khói mỏng phủ quanh long án, che khuất một thân ảnh ngồi bất động.
Chúng thần bái yết, chỉ thấy bên cạnh long ỷ, đặt chiếc hộp gỗ trầm chưa từng mở lại—giống như trái tim đế vương, đóng kín từ ngày rời núi.
Tại Cửu Hoa, gió mùa hạ tràn về mang theo mùi lá non. Tịnh Dạ quét sân, vô tình nhìn bông sơn trà rơi cạnh mép bậc đá. Cánh hoa khô lại, mép quăn nâu. Chàng khom lưng nhặt, đưa lên tầm mắt, khẽ niệm:
—Phàm sở hữu tướng… giai thị hư vọng.
Đôi mắt vốn tĩnh lặng, bỗng phản chiếu gợn sóng nhàn nhạt—song rất khẽ, rất khẽ thôi, để rồi tan biến trong một chớp mi.
Trời phương nam đổ mưa lần nữa. Giọt rơi tí tách, rơi cả vào góc hiên, vào bông sơn trà khô trên tay chàng—khiến cánh hoa chợt đỏ lại, tươi như được máu thấm.
Tịnh Dạ khép tay, thả hoa xuống dòng nước chảy khỏi mái hiên. Cánh hoa trôi xa, cuốn theo mưa, mất hút dưới rừng tre. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, trong ngực áo chàng, một vết cắt cũ chưa lành—cũng chảy máu, đỏ nhòe vạt y vải xám.
Nhưng chàng không nhìn xuống.
Bởi một người đã chọn Phật, thì không được phép ngoảnh đầu.

Comments (0)
See all