Cơn mưa phương Nam kéo dài suốt bảy ngày.
Núi Cửu Hoa phủ một màn sương xám đặc, rừng trúc câm lặng, suối chảy thành tiếng gió u u. Trong sân chùa, cánh sen cuối mùa rơi xuống mặt hồ, nước xoáy cuốn những mảnh hồng tàn như một nghi lễ đưa tiễn vô thanh.
Tịnh Dạ vẫn ngồi tụng kinh mỗi sáng, quét sân mỗi chiều. Nhưng có một đêm, tràng hạt trong tay chàng đứt. Một viên ngọc tròn lăn trên mặt gạch, rồi văng ra mép hiên, rơi xuống vực sâu dưới tầng tầng đá mù sương. Không ai thấy, song Tịnh Dạ đã đứng lặng hồi lâu, không bước tới, không cúi người nhặt lại.
Chàng biết mình… vừa động tâm.
Ở kinh thành, triều đình đang loạn.
Thế lực cũ nổi lên từ biên giới phía Bắc, tướng giữ thành phản trẫm. Vài quan đại thần thượng thư xin lập tân hoàng, vì đế vương đột nhiên ngày đêm không thiết triều chính, ba lần từ chối vào ngự thư phòng. Dân gian bắt đầu truyền tai: "Đế vương bị yêu quái núi Cửu Hoa mê hoặc, tâm trí loạn thần, vong thân mất nước!"
Đêm thứ mười, dưới mái điện lạnh lẽo, Chu Tĩnh Nguyên ngồi một mình.
Hắn mặc triều bào nhưng không đeo mão, ngón tay lật qua một cuộn tấu chương có đóng dấu khẩn cấp. Mực đỏ vẫn chưa khô. Nhưng mắt hắn nhìn chẳng vào.
Người hầu ngoài cửa bẩm:
—Bệ hạ, đại học sĩ Vương Đình cầu kiến.
—Không gặp.
—Ngài ấy nói… “Nếu thiên hạ loạn vì một người, vậy người đó có xứng với giang sơn?”
Chu Tĩnh Nguyên chợt bật cười. Nhưng tiếng cười ấy lại khô khốc, mặn đắng như gió cát.
Hắn đứng dậy, một tay nắm thanh kiếm tổ truyền treo sau long án, tay kia đặt lên ngực—nơi trái tim vẫn đập nhưng mỗi nhịp như rỉ máu.
—Trẫm từng nghĩ có thể bảo vệ thiên hạ, cũng có thể giữ người. Giờ mới biết… đến cả chính mình, trẫm cũng giữ không nổi.
Ánh kiếm phản chiếu trong mắt hắn, ánh lên một giọt lệ không rơi.
Trên Cửu Hoa, Tịnh Dạ nằm mộng.
Trong mộng, chàng thấy mình còn là thiếu niên, áo trắng đứng giữa đồi hoa mai. Có một người cưỡi ngựa chạy đến, cười rạng rỡ, dúi vào tay chàng một cây sáo trúc, nói:
"Mai sau ngươi làm quốc sư, ta làm thiên tử. Ngươi thổi sáo, ta nghe. Ngươi tụng kinh, ta theo. Ngươi đi đâu… ta theo đó."
Người đó… là hắn. Là Chu Tĩnh Nguyên mười bảy tuổi—khi còn là Thái tử chưa lên ngôi.
Chàng tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh thấm lưng áo vải thô.
Chàng bước ra khỏi thiền thất, đứng giữa mưa phùn, ngẩng đầu nhìn trời.
—Phật Tổ trên cao, con nguyện đoạn ái từ đây. Nhưng sao… lòng con vẫn động?
Lá rơi. Một chiếc rơi xuống tay áo chàng, lạnh như đá.
Ba ngày sau, tin báo khẩn từ kinh thành gửi tới Cửu Hoa:
“Thánh thượng bị thích khách ám sát, trọng thương. Hiện hôn mê bất tỉnh.”
Chữ cuối cùng viết bằng máu.
Tịnh Dạ siết tờ mật thư, đầu ngón tay trắng bệch. Cõi lòng xưa nay như nước lặng, nay bỗng nổi sóng ngầm.
Sư phụ của chàng—trụ trì chùa Cửu Hoa—lặng lẽ đứng sau lưng, hỏi một câu:
—Con biết, nếu bước khỏi núi, tức là không còn là Tịnh Dạ nữa. Vậy con chọn gì?
Chàng im lặng rất lâu.
Cuối cùng, Tịnh Dạ ngẩng đầu, giọng khẽ nhưng dứt khoát:
—Nếu nhân duyên kiếp này là họa, con nguyện gánh trọn. Nếu người ấy vì con mà đổ máu… con nào dám trốn tránh?
Trụ trì thở dài, vuốt chòm râu bạc:
—Người tu một lòng hướng Phật, không hướng tình. Nhưng nếu không đi, con sẽ mãi không thể nhập định được nữa. Đi đi, ta sẽ vì con tụng một trăm tám mươi ngày kinh Di Đà.
Tịnh Dạ quỳ lạy ba lạy, đứng dậy, tháo tràng hạt khỏi cổ.
Gió thổi qua, cuốn chiếc áo vải của chàng tung bay giữa bậc đá trắng. Chàng bước xuống núi, từng bước như rút ruột rút gan.
Đường về kinh thành mưa vẫn chưa dứt.
Mỗi giọt mưa rơi… như vết đau trong lòng người đã từng niệm “vô ngã”.

Comments (0)
See all