Kinh thành ngày ấy không còn pháo đỏ rợp trời, cũng chẳng còn tiếng ca múa nơi tửu lâu ngõ phố.
Lúc Tịnh Dạ tới nơi, trời vừa tạnh sau mười lăm ngày mưa tầm tã. Cửa cung đóng im ỉm, thị vệ ngẩn ngơ đứng thành hàng dọc, không ai nhận ra người đạo sĩ áo xám ấy từng được đế vương mời về làm Quốc sư.
Trong tay chàng không có kim bài, cũng không có chiếu chỉ—chỉ có một câu nói khiến mọi cánh cửa cung điện phải mở ra:
—Ta đến… vì người đang nằm trong ngự tẩm điện.
Thị vệ ngần ngừ. Có kẻ từng thấy gương mặt ấy năm trước, liền vội vã truyền báo.
Chẳng mấy chốc, Đại học sĩ Vương Đình dẫn chàng vào trong.
Hắn nói nhỏ:
—Người đang nằm đó… e rằng không còn đợi được lâu.
Bước qua ngưỡng cửa khảm vàng của điện Dư Quang, Tịnh Dạ như đi ngược lại mười năm.
Tấm rèm sa màu tím khói được vén lên, đèn long phụng hai bên cháy leo lét. Trên giường ngọc, một thân ảnh gầy gò nằm lặng như tro tàn.
Chu Tĩnh Nguyên—đế vương bách chiến—giờ đây sắc mặt tái xám, mắt nhắm nghiền, mạch đập mỏng như tơ. Dưới ngực quấn vải trắng, máu đã thấm đỏ mấy lượt.
Người hầu quỳ rạp, không ai dám phát một lời.
Tịnh Dạ ngồi xuống, bàn tay run khẽ đặt lên trán hắn.
—Là ta tới trễ.
Chàng cúi đầu, lần đầu tiên không gọi “bệ hạ”, cũng không niệm Phật. Giữa tiếng hít thở mong manh như gió thở, Tịnh Dạ rút ra từ tay áo một chuỗi tràng hạt đã đứt.
Chàng niệm thầm:
“Nếu còn duyên nợ, kiếp này xin trả. Nếu không kịp, kiếp sau xin nguyện lại từ đầu.”
Một giọt lệ nóng rơi xuống tay Chu Tĩnh Nguyên.
Cũng trong khoảnh khắc đó… hắn mở mắt.
Mắt hắn đục, mơ hồ, tưởng chừng không còn thấy rõ.
Nhưng hắn vẫn nhận ra người đang ở bên.
—…Tịnh Dạ?
—Là ta.
Một câu ấy, khiến khóe mắt hắn chảy ra giọt lệ. Cổ họng hắn khô cháy, giọng bật ra đầy đau đớn:
—Ngươi… không phải đã đi rồi sao? Không phải đã đắc đạo… sao còn quay lại?
Tịnh Dạ mím môi, không đáp. Hắn thở gấp, môi run rẩy:
—Không được… không thể vì trẫm… mà phá tâm nguyện...
—Ta không vì người. Ta vì chính bản tâm. Nếu tâm ta loạn, niệm Phật cũng vô ích.
Chu Tĩnh Nguyên cười khan một tiếng, ho sặc máu.
Tịnh Dạ ôm hắn vào lòng, chặt như sợ hắn tan biến:
—Nếu trời cho thêm một kiếp, ta nguyện không làm tu nhân nữa. Ta sẽ làm một người thường, bước lên ngựa cùng người, giữ lấy tay người, không quay lưng.
Chu Tĩnh Nguyên nghe rõ từng chữ.
Trong ánh mắt gần khép lại, hắn thấy năm tháng tuổi trẻ, thấy đồi mai trắng, thấy dáng áo xám từng đứng bên gốc trúc xanh năm nào, thấy một người không vì danh, không vì vị, chỉ lặng lẽ… vì hắn mà quay đầu.
Hắn nắm tay chàng, máu nhuộm đỏ tay hai người.
—Nếu có kiếp sau… ta sẽ bỏ ngai vàng… làm người phàm... đến sớm hơn… không để ngươi cô đơn.
Bàn tay hắn dần lạnh.
Tịnh Dạ gục đầu lên trán hắn, cắn răng đến bật máu, nhưng không khóc.
—Kiếp sau, người phải giữ lời.
Một lúc sau, chàng nhẹ nhàng đẩy bàn tay ấy vào trong chăn, đứng dậy, chỉnh lại triều bào trên người hắn, khẽ khàng:
—Từ nay, bệ hạ ngủ một giấc thật dài.
—Còn ta… nguyện lên núi, tụng kinh trăm năm, chỉ cầu kiếp sau có duyên tương phùng.
Đêm hôm đó, trời nổi mưa sao băng.
Đế vương mất.
Mưa rơi đúng một canh giờ, rồi dứt hẳn. Trăng sáng trở lại như chưa từng có giông gió.
Còn trong điện Dư Quang, một bức thư được chôn cùng hoàng thi hài, bên trong chỉ có bốn chữ:
“Kiếp sau đừng trễ.”

Comments (0)
See all